"Duy Uyên..." Mộc Niên Kiều chú ý tới Mộc Tuyết Nhu, nhìn thấy cô ta cùng với người
có danh xưng là tiểu ác ma - Lý Vĩ Hoa đang cùng nhau khiêu vũ, lần đầu
tiên trong lòng cô cảm thấy Lý Vĩ Hoa thật đáng yêu.
Mạc Duy
Uyên trầm mặc, anh biết cái tên Lý Vĩ Hoa không có cái gì tốt, nhưng mà
người phụ nữ kia không biết tốt xấu vẫn ở trong ngực tên đó cười nói vui vẻ, cô không sợ người khác bắt được điểm yếu của mình hay sao?
"Duy Uyên..." Mộc Niên Kiều làm nũng, ôm lấy hông của anh, lập tức Mạc Duy Uyên bắt lấy tay cô, nhàn nhạt nói, "Cô không phải còn chưa nhảy đủ sao, tiếp tục."
Mộc Tuyết Nhu bị anh ta cầm tay, lúc muốn thu tay lại, cô nhìn thấy Chu Thế Thanh lẳng lặng đứng bên trong đám người, trong lòng của cô liền trở
nên căng thẳng, há miệng gọi, "Thế..."
Ánh mắt của Lý Vĩ Hoa chợt lóe lên, đồng thời khóe miệng cong lên, tay đột nhiên buông lỏng.
"A." Đầu Mộc Tuyết Nhu liền trở nên trống rỗng, theo bản năng muốn đưa tay bắt
lấy cái gì đấy, còn Lý Vi Hoa lại cố ý thu tay về, cười đắc ý.
Mạc Duy Uyên đúng lúc đó đứng cánh cô không xa, chỉ cần đưa tay là có thể đỡ được cô, nhưng lại cố ý kéo Mộc Niên Kiều tránh đi.
Một tiếng "Phịch" vang lên, Mộc Tuyết Nhu ngã trên mặt đất, y phục trên
người đều rớt xuống, cô không để ý đến đau đớn, chỉ lo sợ hãi mà đem y
phục của mình kéo lên.
Lý Vĩ Hoa vô tội nhìn cô, "Xin lỗi, tôi không cố ý." Nhưng mà anh không hề có ý định đỡ cô đứng lên.
Sự việc bất thình lình xảy ra làm hấp dẫn lực chú ý của mọi người, tất cả đều rốt rít nhìn sang.
Nhất thời mặt của Mộc Tuyết Nhu trở nên đỏ ửng, cô có ngu đi nữa cũng biết người này....là cố ý.
Lý Vĩ Hoa nói xin lỗi xong liền ôm bụng cười to, "Hahaha, người này thật không biết phận, người như vậy cũng xứng đáng cùng tôi
khiêu vũ? Xứng đáng làm bạn với người nhà họ Lý sao? Có thể gả cho Mạc
Duy Uyên đã là phúc phận của cô, chị Mộc Niên Kiều cũng không có mời cô
đến, một người như cô cũng dám chạy đến nơi này, còn làm ra dáng vẻ bị
ức hiếp, làm như vậy cho ai nhìn đây."
"Vĩ Hoa" Giang Mỹ Nguyệt cáu kỉnh quát lên.
Lý Vĩ Hoa cười châm chọc, "Ăn mặc lộ liễu như vậy, tôi nghe nói cô bất mãn với Mạc Duy Uyên đúng
không? Cô mặt như vậy tính quyến rũ ai đây. Đúng là không biết liêm sĩ,
nhưng mà da thịt của cô rất..."
Chu Thế Thanh không chịu nổi nữa, liền đẩy Lỹ Vĩ Hoa ra.
Lý Vĩ Hoa nhất thời phản ứng không kịp, ngã nhào xuống đất.
Chu Thế Thanh cởi áo khoác của mình xuống, khoác lên vai Mộc Tuyết Nhu.
Anh cắn môi chịu đựng, đỡ Mộc Tuyết Nhu đứng dậy,"Vậy xin hỏi cậu lấy thân phận gì để giáo huấn vợ của Mạc Duy Uyên tiên sinh?" Anh cười lạnh, đầy chăm chọc nhìn Lý Vĩ Hoa
Chu Thế Thanh âm trầm nhìn Mạc Duy Uyên, "Một ngày nào đó tôi sẽ bắt anh phải trả một cái giá thật lớn"
Nói xong anh dịu dàng nhìn Mộc Tuyết Nhu trong lòng mình, "Tuyết Nhu, chúng ta đi."
Mộc Tuyết Nhu như tìm được một chiếc thuyền nhỏ giữa dòng nước lớn, cô ở
trong ngực anh phát run, sau một hồi lâu, cô đẩy Chu Thế Thanh ra.
"Tuyết Nhu?" Chu Thế Thanh sắc mặt trắng bệch, còn Mạc Duy Uyên thì khóe miệng nhếch lên.
Mộc Tuyết Nhu đến trước mặt Lý Vĩ Hoa, giơ tay lên tát cho cậu ta một cái.