Xe vững vàng dừng ở phía trước, cửa được mở ra, Mộc Tuyết Nhu co lại ở
trong góc, đôi mắt tối đen đầy căm hận nhìn về Mạc Duy Uyên: "Anh rất vô lại". Sở Duy Uyên không đáp lời
Mộc Tuyết Nhu thầm nghĩ làm cho anh ta chán ghét mình, đê anh ta đẩy cô
xuống xe buông tha cho việc cưới cô, khóc lóc om sòm xông tới cắn vào
tay của anh. Nhưng mà Mạc Duy Uyên chỉ nghiêng cặp mắt quá mức lạnh
băng, quét một vòng giống như cô là con mèo nhỏ xù lông, không nói một
lời.
Mộc Tuyết Nhu làm ầm ĩ một trận, phát hiện anh ta không hề động đậy, trong lòng chợt cảm thấy bất lực "Anh cưới tôi một chút chỗ tốt cũng không có, cô dâu của anh không phải rất đẹp đấy sao, cưới cô ấy không tốt sao". Cô van xin nhìn anh: "Tha cho tôi và Thế Thanh được không? Tôi và anh ấy sẽ rất biết ơn anh"
Mạc Duy Uyên nhíu lông mày: "Tôi không cần các người biết ơn, tôi chỉ muốn em ngoan ngoãn làm cô dâu của tôi là tốt rồi"
"Hơn nữa, em nghĩ nếu tôi chịu thả cho em trở về, Chu Thế Thanh chấp nhận em nhưng cha mẹ anh có chịu chấp nhận em không?" Anh nói ra những lời thật vô tình: "Tôi tin tưởng lấy tính tình của cha mẹ Chu nhất định sẽ đuổi em ra khỏi cửa"
Mộc Tuyết Nhu không cam lòng nói: "Bọn họ nhất định chấp nhận tôi, chỉ cần anh không can thiệp vào giữa chúng tôi"
Mạc Duy Uyên cười lạnh, lấy ra một xấp tài liệu ném cho cô. Mộc Tuyết Nhu
nhìn sơ qua, sắc mặt nhất thời xám trắng, ném tài liệu co lại trong góc
không nói một lời. Ngay từ đầu, họ không tính tiếp nhận cô....