Mộc Tuyết Nhu hồn bay phách lạc đi trên đường cái, nhìn những cảnh vật quen thuộc mà trong lòng mơ hồ đau.
Cô đã từng cùng Chu Thế Thanh đi dạo qua phố lớn, hẻm nhỏ của thành phố C, ăn đủ dạng đồ ăn vặt trên phố, những chuyện này tựa hồ như mới xảy ra
ngày hôm qua.
Nhà không về được, cha mẹ không nhận, tình không đợi, tất cả đều xa cách cô...
Mộc Tuyết Nhu hồn bay phác lạc, hoảng hốt nhìn cảnh vật trước mắt, có rất
nhiều cô gái mơ ước được gả vào nhà giàu, nhưng tại sao cô lại đau khổ
như vậy?
"A ... Đây không phải là đại thiếu phu nhân sao? Như thế nào mà sắc mặt lại thảm như vậy?" Phía trước ở bên phải bất chợt truyền đến âm thanh của một phụ nữ
Mộc Tuyết Nhu hoàn hồn, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Người nói chuyện có dáng vẻ gần giống Mộc Niên Kiều, Mộc Tuyết Nhu phỏng đoán người này chắc là chị em gái của Mộc Niên Kiều.
Cô gái trước mặt có gương mặt trái xoan, đôi mắt vốn rất lớn, dáng dấp rất xinh đẹp nhưng mà lại đeo lông mi giả, làm cho đôi mắt càng lớn càng
sáng, gần như chiếm hết nữa gương mặt. (Sunnie: Ôi, tác giả tả mà ta
tưởng quái vật không à, mặt trái xoan đôi mắt chiếm hết nữa khuôn mặt
đọc đã thấy giống quỷ rồi)
Chẳng qua là trang điểm quá đậm, nhìn không giống người thật.
Cô ta chớp đôi mắt to nhìn như có vẻ bệnh hoạn nhìn Mộc Tuyết Nhu, trong
mắt tràn đầy căm thù, làm như không phải là chị em của Mộc Niên Kiều, dù sao có chuyện gì cũng chưa đến lượt cô - Mộc Niên Mị.
Người phụ nữ này rốt cuộc có tài đức gì, làm sao mà xứng với người nổi danh như Mạc Duy Uyên.
Nhưng nhìn vẻ mặt Mộc Tuyết Nhu, cộng thêm trong đáy mắt có sự ưu thương,
trong lòng Mộc Niên Mị không khỏi sảng khoái. Có một vài người một khi
đã ghét nhìn như thế nào cũng không thấy đối phương vừa mắt.
Nhưng khi nhìn thuận mắt, chính là lúc đối phương vô cùng đau khổ.
Thần sắc Mộc Tuyết Nhu trở lại, khách khí nói: "Xin hỏi cô là?"
"Hừm, tôi nha, mọi người ở đây đêu biết tôi đấy" Mộc Niên Mị cố làm kinh ngạc che miệng, "Nhưng mà, cô không phải người ở tầng lớp của ta, không biết cũng không rất bình thường" Cô cười híp mắt "Tôi là con gái thứ hai của họ Mộc - Mộc Niên Mị, hôm nay may mắn nhìn thấy đại thiếu phu nhân, thật là vinh hạnh cho tôi"
Mộc Tuyết Nhu cười cười "Khách sáo"
Cô thấy căn bản cô ta không để ý đến lời nói chăm chọc của mình, cô không
khỏi bực mình, trên mặt vẫn tươi cười, trong miệng lại tuôn ra lời độc
ác, "Cô thật đúng là bị coi thường, đã
gả cho Mạc Duy Uyên còn bày đặt bày ra bộ mặt kinh thường, giả bộ cho ai nhìn đây, thanh cao như vậy còn gả làm cái gì, tại sao lại không lấy
cái chết để chống lại?"
"Tại sao lại chết?" Mộc Tuyết Nhu cười ôn hòa, giống như một đứa bé bình thường hồ đồ nhìn về phía Mộc Niên Mị, "Sống tốt, mới có thể thấy người mình yêu được hạnh phúc. Hơn nữa sống càng
tốt, tình địch lại càng không vui, như vậy không uổng công có thể tức
chết đối phương, tôi tại sao lại phải đi tìm cái chết?"
"Cô, cô thật độc ác." Mộc Niên Mị tức giận nổi trận lôi đình (không biết ai ác hơn, ăn cướp còn la làng)
"Nhờ có được sự khích lệ" Nói chuyện chua như vậy, hàm răng của cô ta cũng muốn rớt, Mộc Tuyết Nhu thản nhiên nhìn Mộc Niên Mị "Tiểu thư Mộc Niên Mị nếu không có chuyện gì quan trọng, vậy tôi đi đây, tạm biệt." Tốt nhất là không cần hẹn gặp lại
Cô liền xoay người đi, làm cho tay của Mộc Niên Mi run rẩy "Gả vào họ Mạc, liền cho là cáo quý, thật ghê tởm"