Trong phòng sách, ông nội Mạc đang nhìn bức hình cũ, nghe thấy tiếng gõ cửa, ông không ngẩng đầu lên nhìn liền mở miệng nói: "Vào đi"
Mộc Tuyết Nhu đẩy cửa đi vào, ông nội Mạc ngẩng đầu lên nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc xuất hiện một chút dịu dàng: "Tuyết Nhu, tới đây"
Thật ra thì ông nội Mạc cũng không muốn cháu trai mình cưới một cô gái của
gia đình bình thường (>"
Ông biết cô khó chịu, nguyên nhân là vì ông
đã phá hoại tình cảm của cô cùng một người khác, nói sao ông đối với cô
cũng có chút áy náy.
Mộc Tuyết Nhu nghe lời cung kính đi tới đứng bên cạnh ông.
"Trong lòng con có trách ông không?" Ông nội Mạc nhìn cô, cô có chút tiều tụy, trong mắt có chút ưu thương
và tối tăm không có ánh sáng, đương nhiên đó không phải là vì cháu trai
ông.
"..." Mộc Tuyết Nhu trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới lên tiếng, nhàn nhạt nói "Trách"
Mí mắt ông nội Mạc nheo lại, chậm rãi cười, ông có chút hứng thú, "Tới đây xem cái này đi" Ông không nói gì nữa.
Mộc Tuyết Nhu giương mắt nhìn, trước mắt là tấm hình cũ của mấy chục năm về trước trong đó có một vài người già.
"Đây là ông cố nội Tăng của con, ông ta đã từng ở họ Mạc làm quản gia, lúc
ông còn trẻ, trong lúc chiến tranh ông ta đã cứu ông một mạng". Lúc đó ông ta đã có vợ, theo ý nguyện cha mẹ cưới một thiên kim tiểu thư.
"Cho nên ông đã đồng ý với ông ta nếu ông ta có con gái hoặc con trai ông ta sinh ra con gái, thì liền để cho nó gả vào họ Mạc" Nguyên nhân là ông ấy dặn dò, thời kỳ đó chiến tranh khắp nơi, tìm một nơi bình an là quan trọng nhất.
Có lẽ là định mệnh, con trai ông ta cuối cùng cũng lập gia đình, mà phần
lớn đời đều sinh con trai, có con gái nhưng lúc này loạn lạc rồi mất đi
tin tức, mãi cho đến sao này mới tìm được Mộc Tuyết Nhu
Cha Mạc
Duy Uyên lúc còn trẻ cũng có hai đứa con, nhưng mà đều chết trong chiến
tranh, mãi cho đến khi Trung Quốc thành lập, năm ông ba mươi tuổi mới
sinh ra con trai bảo bối là Mạc Duy Uyên.
Sau đó lại có thêm một
đứa con gái, cuộc sống sau này càng ngày càng tốt, cha Mạc mặc cho ông
nội Mạc phản đối cùng vợ hiện tại ly hôn, sau đó cưới một minh tinh trẻ
tuổi, chính là vợ hiện nay.
Mộc Tuyết Nhu lẳng lặng nghe ông nội Mạc kể chuyện xưa không hề lên tiếng.
"Ông biết chuyện Duy Uyên làm, thà rằng huỷ đi một toà miếu chứ không huỷ
chuyện nhân duyên, nhưng mà ông dám nói con ở cùng một chỗ với cháu trai ta, cũng tốt hơn ở cùng cái người trẻ tuổi kia." Người đó hình như gọi là Chu Thế Thanh, dã tâm rất lớn....
Nhìn dáng vẻ Mộc Tuyết Nhu quật cường mím môi, ông nội Mạc thở dài, cũng chỉ có thể để thời gian chứng minh, người kia không phải là người tốt để
phó thác cả đời. (Sunnie: Đúng, đúng ^_~, đúng là rừng càng già càng
cay)
Ông đã sống nhiều năm trải qua rất nhiều chuyện, này ánh mắt nhìn người của ông so với mấy đứa trẻ tuổi cũng không tệ lắm.
"Đi thôi" Ông nội Mạc ho khan hai tiếng, không nói gì nữa.
Mộc Tuyết Nhu khéo léo đáp ứng rồi đi ra ngoài.
Nhớ đến những lời ông nói Mạc nói về Chu Thế Thanh, trong lòng Mộc Tuyết Nhu cực kỳ không thoải mái, thậm chí có chút tức giận.
Gia đình Chu Thế Thanh mặc dù không hơn họ, nhưng ở trong lòng cô, Chu Thế
Thanh so với cái tên cặn bã họ Mạc kia, không biết tốt hơn bao nhiêu lần