Anh bắt được tay cô, nhàn nhạt nhìn cô, trong mắt tràn đầy lạnh lùng.
"Cho dù em hận tôi như thế nào, cũng không thay đổi được chuyện đã gả cho
tôi, thay vì tranh cãi những chuyện vô vị này, còn không bằng suy nghĩ
một chút về cuộc sống của em sau này."
Mộc Tuyết Nhu chợt ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt sáng rực lên: "Tôi muốn ly hôn với anh"
"Vậy phải xem biểu hiện của em, ngoan ngoãn thì có thể một ngày nào đó tôi sẽ có lòng từ bi mà thả em đi." Anh đứng dậy, không e dè cơ thể của mình mà xuống giường mặc quần áo.
Cô đỏ mặt quay đầu.
Trong lòng cô lại dâng lên mấy phần hy vọng, lại nổi lên mấy phần mong đợi,
cho dù biết đây không phải chuyện ngày một ngày hai, cho dù biết đã
cưới, Chu Thế Thanh sẽ không chấp nhận cô, người nhà của anh cũng không
đồng ý.
Thế Thanh, cô không thể chờ đợi được mà muốn gặp anh, nhưng mà...
Cô không muốn đi vào lúc này, trên người của cô còn lưu lại dấu vết của
anh ta, cái này không thể xem nhẹ, nhịn mấy ngày nữa thì sẽ tốt hơn,
được nhịn mấy ngày.
Thế Thanh...cô nhắm mắt lại, suy nghĩ về
những ngày vui vẻ trước kia cùng Chu Thế Thanh, tâm tình nóng nảy của cô rốt cuộc cũng từ từ bình tĩnh lại. (Haizz, chị à người yêu chị, chị lại không yêu, người chị yêu đang ở bên người khác rồi)
Mạc Duy Uyên nhìn cô một lát, không nói gì nữa xoay người đi ra khỏi cửa, sai người
đi chuẩn bị chuyến du lịch cho tuần trăng mật, cũng đi một chuyến đến
công ty sắp xếp công việc.
Lúc ăn cơm tối Mạc Duy Uyên vẫn chưa
trở về, Mộc Tuyết Nhu cùng một đám người có thể xem là người xa lạ ngồi
một chỗ cùng nhau ăn cơm.
Cô ăn có chút không biết ngon, vẻ mặt lạnh lùng ăn cơm thật chậm
"Nha, thế nào chỉ có mình Tuyết Nhu, Tuyết Nhu à, Duy Uyên đâu?" Nói chuyện vẫn là vợ của chú hai Mạc Duy Uyên, cô phải gọi là thím.
Cô có biết đâu, trong lúc nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, cô để đũa xuống lễ phép nói: "Thím hai, Duy Uyên hình như là đi đến công ty."
Hình như...
Trong lúc nhất thời sắc mặt của mọi người đều có chút kỳ lạ.
Sau tân hôn mấy ngày, mọi người ngầm cho phép Mạc Duy Uyên ở cùng với vợ mới cưới, công ty thiếu cậu ta cũng sẽ không đi xuống.
Xem ra cô vợ mới cưới này, cũng không được Mạc Duy Uyên chào đón, cũng đúng lấy một định ước ra uy hiếp bắt cưới cô ta vào cửa. Cho dù là ai cũng
thấy khó chịu.
Tình huống rất chân thật làm cho tất cả mọi người
cùng đoán, những người này bất quá cũng là mơ hồ biết một chút mà thôi;
chuyện tình mập mờ, làm cho bọn họ không xác định được rốt cuộc là Mạc
Duy Uyên muốn gì.
"Ha ha, anh hai thiệt là, đang tân hôn đấy, tại sao lại có thể bỏ chị dâu mà đi ra
ngoài, cũng không thèm nói với chị dâu một tiếng" Một người mở miệng quở trách nhưng lại cười híp mắt (>"
Cô ấy cùng lắm chỉ mới hai mươi tuổi, ăn mặc rất hợp thời trang, buổi trưa hôm qua cũng có gặp mặt cô. Nghe giọng điệu hình như là em gái Mạc Duy
Uyên.
"Ông nội....Anh hai kỳ cục
quá, ngày hôm sau, con mới vừa hình thấy anh ấy cùng minh tinh điện ảnh ở trước mặt mọi người mà hôn nhau, cũng làm cho giới truyền thông chụp
được" Cô gái bắt được tay của ông nội Mạc vừa lay tay vừa làm nũng. (¬_¬)
Ông nội Mạc không yên nhìn Mộc Tuyết Nhu, lãnh nhạt nói: "Đã bao nhiêu tuổi rồi, chỉ là diễn trò thôi." Ông biết cô ấy muốn thổi phòng chuyện của Mạc Duy Uyên cùng cô ta.
Vốn còn muốn lên tiếng giễu cợt nhưng lại nghe ông nội Mạc lên tiếng trấn
an Mộc Tuyết Nhu, một số người liền ngậm miệng ngoan ngoãn ăn cơm.
Ông nội Mạc còn tưởng là quan hệ của hai người khá hơn một chút, vì vậy giờ ăn cơm tối hôm qua hai người không có xuống, ông cũng không nói gì.
Chẳng qua là...Ông đã già, không biết rõ mấy người tuổi trẻ nghĩ gì.
"Tuyết Nhu một lát đến phòng sách của ông" Ông nội Mạc bất mãn nhìn em gái Mạc Duy Uyên một cái rồi mới đứng dậy đi lên lầu.
Mộc Tuyết Nhu nhanh chóng ăn cơm xong, vội vàng đi theo, cô không muốn nhìn thấy ánh mắt không có ý tốt và chờ đợi của người này cứ nhìn chằm chằm
mình.