Trong lúc nhất thời mọi người đều câm như hến.
Tiếp theo mọi chuyện cũng thuận lợi hơn nhiều, nguyên nhân là nằm ở chỗ ông nội Mạc.
Mộc Tuyết Nhu nhanh chóng nhìn qua sắc mặt mọi người, mặc dù ngoài mặt làm
ra dáng vẻ hiền từ, nhưng trong mắt phần lớn là khinh bỉ và xem thường.
Cô hạ thấp mắt xuống, hiểu rõ mình cần giữ lòng mình.
Như thế, nếu tương lai cô cùng Mạc Duy Uyên ly hôn, cũng sẽ dễ dàng thoát thân, tránh không liên lụy đến người nhà.
"Tốt lắm, tất cả mọi người giải tán hết đi, nên làm cái gì thì làm cái đó." Ông nội Mạc gõ gõ cây gậy trong tay, Vị Di đỡ ông đứng dậy rồi rời đi.
Mạc Duy Uyên đến bên cạnh cô, nhàn nhạt nói: "Đi thôi"
"Nha, anh thật là cố tình nha, chị dâu cùng người khác bỏ trốn, anh còn đuổi theo đem người đoạt về." Một nam sinh mười chín tuổi thoạt nhìn có chút lang thang, trong lời nói không khách khí, quan sát Mộc Tuyết Nhu: "Có sắc đẹp, nhưng so với những người tình cũ của anh hai còn kém xa, những người kìa rất xinh đẹp... Còn có dáng người..." Cậu ta làm ra dáng vẻ làm người khác nhìn không thuận mắt.
Nếu điều cậu ta muốn chính là đả kích Mộc Tuyết Nhu, vậy đó là một ý định
sai lầm hoàn toàn, căn bản cô không yêu Mạc Duy Uyên, đương nhiên cũng
sẽ không để ý anh ta ngày xưa đã từng có bao nhiêu tình nhân.
Mộc Tuyết Nhu cuối đầu đứng ở đó, không nghe không nói.
"Nếu thích thì cho các cô ấy cùng đi gặp cậu, nghe nói lực chiến đấu của cậu không tệ." (duyệt, anh không nói thì thôi một khi đã nói thì ai cũng á khẩu) Mạc Duy Uyên
nhàn nhạt nói ra một câu, làm cho Mộc Tuyết Nhu cũng kinh hãi.
Mặt cậu ta đỏ lên, há miệng, cái gì cũng không nói được.
"Ha ha ha, đừng nhìn Duy Uyên có dáng vẻ bình tĩnh, có lúc lại nói ra những lời mà làm cho cậu nghẹn chết. Da mặt của cậu còn chưa đủ dày, anh như
thế mà còn đấu không lại Duy Uyên". Lúc đang nói chuyện có một người đàn ông hai mươi tám tuổi đi tới.
Họ Mạc thật là nhiều người, trong chốc lát Mộc Tuyết Nhu hoàn toàn không thể nhớ rõ hết những người này là người nào.
Mạc Duy Uyên nhìn về phía anh ta gật đầu một cái, không nói gì.
"Mộc Tuyết Nhu, nghe nói cô bỏ trốn với cái tên Chu Thế Thanh gì gì..?" Bọn họ thật đúng là hết sức tận lực muốn nghĩ hết mọi biện pháp làm tổn thương Mạc Duy Uyên và Mộc Tuyết Nhu.
Mộc Tuyết Nhu sắc mặt bổng nhiên trắng bệch, trong lòng thoáng qua một tia đau đớn, cô nhàn nhạt mở miệng: "Em họ thật lo lắng, anh ấy gọi là Chu Thế Thanh, bất quá là cùng Duy Uyên đáng cuộc, em họ chớ nghe và tin một bên"
Mạc Duy Uyên ném Mộc Niên Kiều ra làm đạn khói che mắt, thành công mê hoặc
mọi suy tính của mọi người trong nhà họ Mạc, mãi cho đến ngày kết hôn,
bọn họ mới biết Mạc Duy Uyên có tính toán khác. Đương nhiên cũng sẽ đi
dò la chuyện gì đã xảy ra, khi biết rõ sự tình, bọn họ liền thuận theo
tình thế mà làm tổn thương đến họ.
Mạc Duy Uyên nếu muốn bịt kín
chuyện này, tự nhiên sẽ có biện pháp, cũng có thể hoàn toàn lừa gạt mọi
người. Nói đến cùng là anh ta cố ý.
"Thì ra là như vậy..." Ý tứ trong lời nói này là bọn họ hiểu lầm? Cô cùng Mạc Duy Uyên cũng có tình cảm? Anh họ thật đúng là bảo vệ cô quá tốt.
Mạc Duy Uyên không khỏi liếc mắt nhìn Mộc Tuyết Nhu, cô giống như một con
mèo lanh lợi, khéo léo theo sát bên cạnh anh, nhìn qua dáng vẻ giống như là không muốn rời xa, cũng không có động tay động chân.
Cô có
chút xinh xắn, tóc đen dài buôn xuống ở hai bên, đẹp nhất chính là cái
cổ trắng như tuyết lộ ra, làm cho người khác không nhịn được mà có ý
định hôn lên (Sunnie: lại nổi máu dê, Mạc Duy Uyên: *liếc*, Sunnie: xách dép chạy)
Anh ngoắc ngoắc môi, anh quả thật không có ý định muốn thay cô ra mặt, nhưng mà cô thật đúng là có bản lãnh, chỉ nói một câu,
liền thay đổi tình thế. Dù sao chuyện tình đều là bọn họ nghe người khác nói, hơn nữa cũng biết mọi việc không thể nhìn bề ngoài.
Vậy mà cũng chính cái đặc điểm này, cô trong lúc vô tình bị níu lấy.
Có hứng thú... anh ngoắc ngoắc môi.