Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Chương 25: Cơ hội gặp gỡ





"Triển lãm đồ trang sức?" Đôi mắt Lâm Tử Hàn sáng lên: "Bên trong có rất nhiều đồ trang sức đúng không?"

"Tất nhiên rồi, nếu không triển lãm tảng đá sao?" Đỗ Vân Phi tức giận nói.

"Em cũng muốn đi xem, em chưa nhìn thấy nó, anh có thể giúp em mở rộng tầm mắt được không?"

"Điều này không tốt lắm đâu" Đỗ Vân Phi khó xử nói, triển lãm lần này không giống với những triển lãm đồ trang sức khác, vào được hội trường đều là những nhân vật nổi tiếng.

"Được rồi, xin anh đó". Lâm Tử Hàn gạt đất trong tay, quơ tay cầu xin anh.

"Để anh thử xem sao" Đỗ Vân phi không thoát khỏi cô, không thể làm gì hơn là đáp ứng trước nhưng: "Nhưng nhất định không chắc chắn lắm đâu".

"Cảm ơn anh!" Lâm Tử Hàn thoải mái, đứng lên khỏi mặt đất: "Được rồi, anh còn phải ra ngoài làm việc, anh nhanh đi làm đi".

"Em muốn đi đâu? Anh có thể đưa em đi một đoạn đường".

"Không cần đâu, tiện thể em đưa Tiểu Thư Tuyết ra ngoài đi dạo".

"Anh đi đây". Đỗ Vân Phi nói, quay người đi ra khỏi sân.

Hôm nay là ngày cuối tuần, Lâm Tử Hàn phải mang hoa đến nhà Duẫn Ngọc Hân, một tay cầm hoa, một tay dắt Tiểu Thư Tuyết, hai người một lớn một nhỏ thong thả đi bộ trên vỉa hè.

Trên vỉa hè, không khí sáng sớm tươi mát, cô cho rằng đi một đoạn đường rèn luyện thân thể là được. Cùng đó là Tiểu Thư Tuyết đang đeo kính đen, vừa đi vừa hát bài hát thiếu nhi mà Lâm Tử Hàn dạy, cực kỳ phấn khích. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trong khu biệt thự, Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn thấy tòa nhà xa hoa, đó chính là nhà của Duẫn Ngọc Hân.

Tiểu Thư Tuyết lắc thoát khỏi tay cô, chạy về phía trước, chạy xa mấy mét rồi quay đầu lại gọi: "Mẹ, mau đuổi theo con, mau đi!"

"Được mẹ đuổi tới, nhưng mà mẹ muốn đánh vào tay con đó" Lâm Tử Hàn sửa lại gọng kính lớn trên mặt, mỉm cười rồi chạy chậm đuổi theo.

"Mẹ, mẹ chạy chậm một chút, Tiểu Thư Tuyết không muốn bị đánh vào tay, Tiểu Thư Tuyết rất sợ". Một bên đôi chân nhỏ của Tiểu Thư Tuyết lại tiếp tục chạy, một bên liên tục quay đầu lại làm nũng.

"Sợ cũng vô ích, ha ha" Lâm Tử Hàn cúi người xuống, tay duỗi dài ra, thân thể nhỏ bé nhanh chóng bị bắt ôm vào trong lòng cô.

"Mẹ! Lần này không tính! Không tính!" Tiểu Thư Tuyết cười lớn dãy dụa chân tay, Lâm Tử Hàn sợ con gái làm hỏng những cánh hoa hồng, không thể làm gì khác là thả cô bé ra.

Được tự do, Tiểu Thư Tuyết vội vàng thoát ra khỏi cô, quay người nhanh, không may đụng trúng vào một bóng trắng trên đường.

"Cẩn thận!" Lâm Tử Hàn hô lớn, đưa tay ra muốn tiếp nhận lại cơ thể nhỏ bé kia, người đụng trúng cô bé đi trước cô một bước đỡ lấy Tiểu Thư Tuyết.

"Tiểu Thư Tuyết, con không sao chứ?" Lâm Tử Hàn lo lắng nhìn cô bé.

"Mẹ, con không đau".

"Không đau là tốt rồi" Lâm Tử Hàn yên tâm, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía người bị đụng trúng, không khỏi sửng sốt, cúi đầu áy náy mà nói: "Tiêu tổng, xin lỗi, không làm anh bị thương chứ?"

Lúc này Tiêu Ký Phàm mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, một sự thay đổi bình thường, đẹp hơn cả ánh sáng mặt trời, rất quyến rũ.

Anh khẽ nhếch môi nói ra hai chữ: "Không sao".

"Ba ba Tiêu, xin lỗi" Tiểu Thư Tuyết lớn tiếng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn chằm chằm vào anh, mẹ cô bé nói, đụng phải người khác phải nói xin lỗi.

Tiêu Ký Phàm cùng Lâm Tử Hàn đồng thời ngạc nhiên, cô bé gọi anh là gì???