Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Chương 235: Là kim cương?





Đỗ Vân Phi đặt Lâm Tử Hàn xuống giường lớn, ôn nhu đắp chăn cho cô, quỳ một gối xuống ghé vào bên giường si ngốc nhìn cô trong lúc ngủ mơ.

Khuôn mặt trắng nõn của cô bởi vì tác dụng của rượu hơi có chút ửng hồng, môi đỏ mọng hé mở, trông rất đẹp mắt, chỉ có chân mày nhíu chặt kia khiến người ta nhìn mà đau lòng.

"Tử Hàn, vì sao em ngay cả ngủ đều khóc?" Đỗ Vân Phi khẽ lẩm bẩm, cầm lấy tay nhỏ bé của cô đặt ở bên miệng hôn một cái, lưu luyến canh giữ bên giường cô.

Người trên giường chỉ an tĩnh ngủ, hoàn toàn không cảm giác được trái tim của hắn bị thương, bởi vì cô đang ngủ, trông rất không tốt.

Đỗ Vân Phi than nhẹ một tiếng, bỏ tay nhỏ bé của cô vào trong chăn, đứng dậy nhìn cô một cái cuối cùng, xoay người đi ra ngoài.

~~~~~~~~~~~~

Khi Lâm Tử Hàn tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau, sau khi nói chuyện điện thoại với Tạ Vân Triết, cô duỗi người rửa mặt hoàn tất sau đó đi xuống dưới lầu.

Đỗ Vân Phi đã ngồi ở bên cạnh bàn ăn chờ cô đến ăn điểm tâm, nhìn thấy cô xuống tới, mỉm cười gọi: "Tử Hàn, chào buổi sáng, nhanh lại đây ăn điểm tâm thôi"

"Chào" Lâm Tử Hàn đi đến bàn ăn, quan sát gian nhà một chút nghi hoặc nói: "Lâm Lâm đâu?"

"Cô ấy có việc ra ngoài" Đỗ Vân Phi thay cô múc một bát cháo dinh dưỡng để trước mặt cô, săn sóc đến ngay cả chiếc đũa đều để tới tay cô.

"À"

"Ngày hôm nay chúng ta cùng đi ra ngoài một chút nhé, em đã thật lâu không đi dạo qua phố" Đỗ Vân Phi nói xong, có chút bức thiết nhìn cô, hy vọng cô có thể đồng ý.

Lâm Tử Hàn lại lắc đầu, cười nói: "Hôm khác thôi, ngày hôm nay em muốn sang bên nhà Văn Khiết thu dọn đồ đạc, tránh cho dì nói em bại gia"

Đỗ Vân Phi có chút thất vọng gật đầu, trên mặt xuất hiện một tia bất đắc dĩ, hắn biết Lâm Tử Hàn là đang cố ý trốn tránh hắn, nhưng mà lý do của cô lại khiến hắn không thể nào phản bác.

Lâm Tử Hàn suy nghĩ một chút, len lén liếc mắt nhìn hắn, chần chờ mở miệng nói: "Vân Phi, em nghĩ em nên tự tìm một chỗ ở, cuối cùng ở đây cũng không tốt, đúng không, ha ha"

Đỗ Vân Phi ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu mới nói ra lời: "Sống ở đây cũng tốt, vì sao phải đi. Đừng nói cái gì phiền hay không phiền, bởi vì em biết rõ một điểm cũng không phiền phức"

"Nhưng mà, em không thể ở nhà anh, em có thể tìm một phòng ở gần nơi làm việc…" Lâm Tử Hàn dè dặt nói xong, phát hiện sự bất mãn trên mặt hắn, lén lút dừng nói câu cuối.

"Ở một mình rất không an toàn, anh lo lắng" Đỗ Vân Phi nói xong, cúi đầu tiếp tục ăn bữa sáng, ý tứ rất rõ ràng, hắn không đồng ý!

Lâm Tử Hàn cũng không thể tiếp tục nói hết, tùy tiện ăn xong bữa sáng liền đi đến nhà Vương Văn Khiết.

Một lần nữa trở lại gian nhà đã ở hơn ba năm, trong lòng Lâm Tử Hàn đột nhiên bị một mảnh sầu não tập kích, từng hồi ức đẹp hiện lên trong đầu cô. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Ở chỗ này ba năm tuy rằng qua rất khốn cùng, nhưng cũng rất vui vẻ, bởi vì có Tiểu Thư Tuyết yêu quý làm bạn, làm cho cuộc sống được của cô phong phú lại có động lực.

Nếu như không vào Tiêu thị làm việc, không gặp Lãnh Phong, cuộc sống của cô cũng sẽ không biến thành như vậy. Cô vẫn còn sống vui sướng sống nương tựa lẫn nhau với Tiểu Thư Tuyết, qua những ngày đơn giản mà vui sướng.

Bởi vì lâu lắm không có ai ở, gian nhà đã tích một tầng bụi hơi mỏng, mọi thứ vẫn đặt tại chỗ cũ như khi cô đi.

Ánh mắt đảo qua mỗi một chỗ, đều có thể làm cô nhớ về Tiểu Thư Tuyết, cô nhớ Tiểu Thư Tuyết!

Nước mắt hòa lẫn vào hai mắt cô, tia nắng mặt trời chiếu lọt qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng, chiếu vào bình cá cạnh cửa sớm đã khô. Những quả bóng nhiều màu chiếu ra những tia sáng óng ánh chói mắt làm nhói hai mắt cô.

Đó là đá màu Tiểu Thư Tuyết góp nhặt đã hơn một năm, cũng là đồ vật con bé yêu tha thiết nhất. Lâm Tử Hàn đi tới, ôm bình cá vào trong ngực.

Cô lần này trở về duy nhất chỉ mang đi thứ đó, chính là đá màu của Tiểu Thư Tuyết, chuẩn bị giao cho con bé vào lần gặp tiếp theo, nghĩ thầm con bé nhất định sẽ rất vui vẻ.

Khi Lâm Tử Hàn ôm bình cá trở lại Đỗ gia, Đỗ Vân Phi đang ở sau nhà luyện tập bắn súng, cô không quấy nhiễu hắn, trực tiếp đi lên phòng trên lầu hai.

Đổ đá màu đã có chút bẩn lên tờ báo trải trên giường, ngồi xếp bằng ở một bên dùng khăn lau từng viên một.

Những màu rực rỡ thấy có chút hoa mắt, Lâm Tử Hàn xoa hai mắt, tiếp tục bắt tay vào làm việc. Khi mới lau được phân nửa, xúc cảm trong tay đột nhiên có chút không giống, cô nghi hoặc cúi đầu xuống. Phát hiện đá màu trong tay quả nhiên không giống với những viên khác.

Không chỉ không phải là viên, kích thước cũng không giống nhau, chính xác mà nói, nó là một viên hình quả lê, so với đá màu càng thêm trong suốt trong lấp lánh hơn.

Dù cho không nghiên cứu về kim cương, giá trị thứ trong tay còn gấp vài lần so với cô nghĩ. Cầm lấy khăn lau bụi trên viên kim cương, viên kim cương có vẻ càng thêm trong suốt loá mắt.

Lâm Tử Hàn lấy chiếc nhẫn kim cương bốn cara từ trong ngăn kéo ra bởi vì sợ hãi Đỗ Vân Phi thấy mà len lén giấu đi, đi tới bên cửa sổ nâng lên…, dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống, lại vô cùng tương tự nhau.

Cô cả kinh trợn tròn hai mắt, trong đầu đột nhiên hiện lên bốn chữ "Ngôi sao thiên thần", viên kim cương hình quả lê!! Viên kim cương trong tay chính là hình quả lê, khổ cỡ gần như miêu tả từ trong miệng người khác!