Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Chương 230: Trở về nhà





Tiêu phu nhân tức giận liếc mắt nhìn lão ta, cười tủm tỉm đi qua phía Duẫn Ngọc Hân, nắm tay nhỏ bé cô nói: "Ba cháu đã điên rồi, đừng chấp nhặt với ông ấy" Khi nói chuyện lướt nhẹ tay qua trán cô, vui mừng nói: "Trở về là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi…"

"Không phải nói Ngọc Hân mất trí nhớ sao?" Lão già kia không cam lòng tỏ ra yếu kém mà cãi lại.

Duẫn Ngọc Hân có chút không được tự nhiên nhìn Tiêu phu nhân, người cứu cô đã nói rất rõ ràng, cô không có mẹ, vị phu nhân hiền lành trước mặt này là ai?

Nhìn thấu nghi hoặc của cô, Tiêu phu nhân vội nói: "Ngọc Hân, cháu không nhớ rõ bác sao? Bác là mẹ Ký Phàm, bác Tiêu vẫn rất thương cháu mà"

"Xin lỗi, cháu đều không nhớ rõ…" Duẫn Ngọc Hân xấu hổ cười cười, bọn họ chỉ cho cô xem qua ảnh chụp ba mình, những người khác đều không nhận ra.

Lão già họ Duẫn cảm kích xoay người nhìn Tiêu Ký Phàm từ đầu đến cuối cũng chưa mở miệng nói, chần chờ nói: "Ký Phàm, cám ơn cháu giúp bác tìm Ngọc Hân về, bác…"

"Không cần cám ơn tôi" Tiêu Ký Phàm liếc liếc mắt nhìn lão ta, lạnh lùng nói. Sự lạnh lùng của anh khiến lão già Duẫn vô ý thức rụt cổ lại, tránh khỏi ánh mắt sắc bén của anh cũng không dám mở miệng nữa.

Tiêu phu nhân nắm tay nhỏ bé của Duẫn Ngọc Hân đi vào trong nhà, lão già họ Duẫn quýnh lên, gọi: "Ngọc Hân, đây không phải là nhà con, chúng ta cần phải sang bên kia" Ngón tay chỉ về biệt thự Duẫn gia.

"Tự ông về trước đi, tôi còn chưa nói chuyện với Ngọc Hân" Tiêu phu nhân cũng không quay đầu lại mà nói ra, lão già họ Duẫn không có cách nào, chỉ có thể tự đi về nhà.

"Ba ba!" Tiểu Thư Tuyết mới vừa tỉnh ngủ, được nữ hầu xuống dưới lầu, vừa thấy được Tiêu Ký Phàm liền thoải mái gọi một tiếng, chạy đến phía hai tay giang rộng của anh. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Tiêu Ký Phàm mới vừa nhận lấy con bé trong tay nữ hầu, Tiểu Thư Tuyết liền hi hi cười hôn chào buổi sáng lên má anh: "Chào buổi sáng ba ba"

"Chào buổi sáng bà nội, chào buổi sáng dì Duẫn" Tiểu Thư Tuyết ngọt ngào chào, Tiêu phu nhân cười đến vô cùng thoải mái, xoa sợi tóc con bé: "Bảo bối ngày hôm nay tâm tình không tồi nha"

"Ba ba nói muốn mang cháu đi gặp mẹ…" Tiểu Thư Tuyết lớn tiếng nói, sắc mặt Tiêu Ký Phàm trong nháy mắt bị một cỗ ưu thương thay thế, ôm con bé cất bước đi lên lầu.

Hôm qua mới gặp mặt, anh đã đồng ý với con bé muốn dẫn nó đi gặp mẹ lúc nào? Tối hôm qua mơ giấc mơ đẹp sao? Gặp người phụ nữ kia, anh cười khổ một tiếng, ôm sát thân thể con bé.

Duẫn Ngọc Hân nhìn bóng dáng hai cha con rời đi, trong lòng lại có chút ước ao, người đàn ông yêu thương con mê người như thế, đáng tiếc, người đàn ông ưu tú như thế đã là ba của người ta.

Tiêu phu nhân không biết trong lòng của cô đang suy nghĩ gì, ho khan một tiếng kéo thần trí Duẫn Ngọc Hân quay về, nói: "Ngọc Hân, cháu thích Ký Phàm có đúng không?"

"Cháu…" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Duẫn Ngọc Hân nóng lên, chưa kịp mở miệng, trên cầu thang truyền đến giọng nói không hài lòng của Tiêu Ký Phàm: "Mẹ, không nên nói những lời vui đùa này với Ngọc Hân, cô ấy không có khả năng thích con!"

Tiêu phu nhân và Duẫn Ngọc Hân đồng thời sửng sốt, nhìn chằm chằm bóng dáng của anh biến mất lần thứ hai trên tầng hai. Duẫn Ngọc Hân không rõ anh vì sao đột nhiên lớn tiếng nói ra những lời này như vậy, lẽ nào anh không thích những câu nói đùa như này sao?

Cô nghe không hiểu, Tiêu phu nhân cũng u mê. Ý của Tiêu Ký Phàm rất rõ ràng, muốn bà không nên nhiều việc. Tuy rằng bà thực sự rất thích Duẫn Ngọc Hân, cũng hy vọng cô có thể gả cho con trai mình. Nhưng mà vẻ mặt xụ xuống kia của Tiêu Ký Phàm, bà không xét hỏi cũng không dám làm loạn, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn im lặng.

~~~~~~~~~~

Lâm Tử Hàn là bị một hồi chuông điện thoại di động đánh thức, không phiền hà trở mình, đưa tay sờ hướng phát ra tiếng kêu. Sau khi mò lấy điện thoại di động ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, liền nghe máy.

"Tử Hàn, em còn đang ngủ à?" Tạ Vân Triết sửng sốt một chút, nghi hoặc hỏi thăm.

Lâm Tử Hàn xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, lẩm bẩm nói: "Vâng, anh có chuyện gì không?"

"Đã sắp mười giờ rồi" Tạ Vân Triết cười một tiếng, lập tức nói: "Anh không có gì, chỉ muốn hỏi em có ăn điểm tâm hay không"

"Em… lát nữa đi ăn" Lâm Tử Hàn đánh giá gian phòng xa lạ siêu xa hoa này, con mắt càng trừng càng lớn, đây không phải là phòng bình thường cô hay ở nha. Được rồi, tối hôm qua… Gã đàn ông dùng súng… Cô chậm rãi bật dậy từ trên giường.

"Vậy không có việc gì, em tiếp tục ngủ đi" Tạ Vân Triết nói xong, Lâm Tử Hàn đã quên nói tạm biệt với anh, liền vội vã tắt điện thoại.

Cúi đầu nhìn thoáng qua trên người, vừa nhìn càng khiến cô sợ hãi, ai giúp cô thay quần áo? Gã đàn ông kia sao? Nghĩ đến rất có thể là hắn, Lâm Tử Hàn liền hét lên một tiếng, xấu hổ đến thiếu chút nữa đụng đầu vào tường.

Tiếng thét chói tai vừa vang lên, cửa phòng liền đột nhiên bị người khác đẩy ra, hai nữ hầu đi đến, đứng ở trước mặt cô cung kính nói: "Lâm tiểu thư, cô tỉnh rồi? Xin hỏi có cái gì cần không?"

"Quần áo của tôi đâu? Ai thay quần áo cho tôi? Tôi lột da hắn!" Lâm Tử Hàn hổn hển điên cuồng gào thét. Nữ hầu sợ hãi, "Huỵch" một tiếng quỳ xuống vội vàng nói: "Xin lỗi, là lão gia bảo chúng tôi giúp cô thay áo ngủ, xin lỗi…"

"Thì ra là các cô, sao không nói sớm" Lâm Tử Hàn vung tay, ý bảo bọn họ đứng lên, thực sự là những đứa trẻ không có gan, mới hù dọa như thế thì đã nhào quỳ xuống đất, đây rốt cuộc là chỗ nào, sao lại đè ép người ta như thế!

"Nơi này là chỗ nào? Chủ nhà của các cô là ai?" Lâm Tử Hàn đánh giá gian phòng xa hoa này hỏi, khi ánh mắt bay ra song cửa nhất thời đã hiểu rõ, trong miệng lại gầm lên một tiếng điên cuồng: "Lão già đáng chết dưới nghìn thiên đao đâu, lại dám làm trò bắt tôi tới đây!"