Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi

Chương 90




Lâm Ngạo hưng phấn nhếch môi nở ra một nụ cười.

Tần Phong bất đắc dĩ bị Lâm Vũ Mặc kéo lên lầu.

Lâm Vũ Mặc lôi kéo cô vào căn phòng được trang trí vô cùng sang trọng và chứa rất nhiều thiết bị tối tân, trên đầu giường còn có một khung ảnh khổng lồ, đó là ảnh cưới của cô và Lâm Vũ Mặc

Lâm Vũ Mặc ôm hông của cô, cười nói: "Thích không? Đây là phòng tân hôn anh đặt biệt trang trí riêng cho chúng ta đó, đã bỏ trống năm năm rồi, hôm nay chủ nhân của nó đã xuất hiện. Tiểu Phong Nhi, anh rất hạnh phúc."

"Em chỉ ở nhờ một ngày, không được xem như nữ chủ nhân." Tần Phong hất bàn tay Lâm Vũ Mặc ra, ôm con gái đi đến giường.

"Tiểu Phong Nhi, bên cạnh mới là phòng của Tiểu Khả Nhi. Em đưa nó đến nhầm phòng rồi." Nói xong, Lâm Vũ Mặc ôm lấy con gái, bế bé qua phòng ngủ bên cạnh. Chỉ thấy trong căn phòng kia bày đầy đồ chơi, búp bê bé gái thích, lại có tăng, xe hơi của các bé trai, nhiều đến nỗi khiến cho người ta hoa mắt.

Lâm Vũ Mặc đặt nhẹ Khả Nhi xuống giường, đưa đôi mắt nhìn khắp căn phòng, sau đó ngẩng đầu lên, dùng vẻ mặt mập mờ mà nhìn Tần Phong.

Ánh mắt của anh nóng bỏng như vậy, làm cho Tần Phong có chút ngượng ngùng. Cô nói với Lâm Vũ Mặc: "Anh đi ra ngoài đi, em muốn nghỉ ngơi."

"No! No! No! Tiểu Phong Nhi, căn phòng này chỉ có mình Khả Nhi sở hữu mà thôi, không phải phòng cho em nghỉ ngơi." Lâm Vũ Mặc đi đến bên cạnh Tần Phong, mặt đầy mị hoặc nói với cô: "Căn phòng của chúng ta ở bên cạnh, chúng ta phải ngủ ở phòng tân hôn. Bà xã à, tối nay chính là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, em đừng cự tuyệt anh, được chứ!?"

Nói xong, Lâm Vũ Mặc đưa tay ra bế Tần Phong lên, đi thẳng về phòng tân hôn của bọn họ.

"Anh thả em xuống! Em không muốn ngủ chung với anh!" Tần Phong không thuận theo nói. Trong lòng cô rất sợ, căn bản là chưa chuẩn bị tư tưởng. Đã năm năm rồi, cô luôn giữ gìn thân thể của mình, chưa bao giờ chạm qua người đàn ông nào khác.

"Hừm! Anh sẽ ngủ chung với em! Đã năm năm rồi anh chưa đụng vào em, hôm nay em không thể trốn thoát được đâu." Lâm Vũ Mặc tà mị cười đẩy nhẹ thân thể Tần Phong, nhanh chóng che kín cơ thể.

Bàn tay của anh cố gắng kéo quần áo trên người Tần Phong xuống, tràn đầy khí phách hôn lên môi cô.

"Lâm Vũ Mặc, tôi không yêu anh! Anh mau buông tôi ra!" Tần Phong vừa tránh né, vừa nói.

"Đến lúc nào rồi mà em còn mạnh miệng như thế sao!" Lâm Vũ Mặc bất mãn nói. Anh mạnh mẽ hôn cô, làm người nóng dần lên.

"Không yêu! Tôi đã sớm chẳng còn chút tình cảm nào với anh nữa rồi! Nha…" Cái miệng nhỏ nhắn của Tần Phong không ngừng nói ra những lời khiến Lâm Vũ Mặc bất mãn, nhưng anh cũng không dừng lại mà càng dùng sức để hôn.

"Không yêu anh hả? Tiểu Phong Nhi của anh thật không ngoan, anh phải trừng phạt em một trận mới được. Em không thừa nhận không được đâu!" Lâm Vũ Mặc tà mị tựa vào bên tai Tần Phong nói.

Môi của anh đột nhiên ngậm lấy vành tai Tần Phong, càng không ngừng hôn. Kịch liệt như thế khiến Tần Phong không nhịn được mà ôm lấy đầu của Lâm Vũ mặc, trong miệng phát ra tiếng ngâm thỏa mãn: "A…"

"Ha ha!" Lâm Vũ Mặc cười lên. Mặc dù Tiểu Phong Nhi của anh ngoài miệng không chịu thừa nhận, nhưng thân thể của cô rất thành thực. Anh chỉ làm vài động tác nhẹ nhàng mà đã khiến cô không chịu nổi rồi. Trong tim anh dâng lên cảm giác thỏa mãn.

Tiểu Phong Nhi.

Vợ của anh.

Rốt cuộc lại trở về bên cạnh anh rồi.

Anh cúi đầu xuống, hung hăng giày xéo cái miệng nhỏ nhắn của cô, bất mãn nói: "Cô gái nhỏ này, còn không mau thừa nhận em yêu anh?”

"Em không thương anh!" Tần Phong không chịu thừa nhận. Mặc dù thân thể của cô đã sớm buông vũ khí đầu hàng rồi, nhưng cái miệng nhỏ nhắn của cô vẫn kiên trì không thừa nhận. Ai bảo anh độc ác, khiến cô chịu tổn thương! Cô sẽ không để anh được như ý!

"Không yêu anh sao? Vậy tại sao em lại rên rỉ?" Lâm Vũ Mặc không hài lòng đe dọa Tần Phong, bàn tay to của anh vẫn không ngừng trêu chọc cô, đưa tới cho Tần Phong từng trận khẽ run cùng thở gấp.

"Là phản ứng sinh lí! Đúng! Chính là phản ứng sinh lí!" Giọng nói cô càng ngày càng yếu ớt, bởi vì Lâm Vũ Mặc xâm lược quá mức mãnh liệt. Bên dưới của cô chưa kịp chuẩn bị, anh đã tiến công.

"A…"

"A…"

Hai người đồng thời phát ra tiếng rên đầy thỏa mãn.

Năm năm rồi, chia lìa năm năm, rốt cuộc đã trở lại bên cạnh nhau rồi.

Vui sướng tràn đầy cõi lòng của hai người, làm bọn họ không hẹn mà cùng rung động.

Đây là một bản nhạc tình yêu.

Đây là một vũ điệu của cơ thể.

Hai người rong chơi trong đoạn tình ái mãnh liệt.

Cả đêm không ngừng!

Cho đến khi sắc trời sáng tỏ, Lâm Vũ Mặc mới ngưng lại. Anh ôm chặt lấy Tần Phong, làm nũng hỏi: "Tiểu Phong Nhi, em còn chưa yêu anh sao?"

"Không yêu anh! Không yêu anh! Em rất ghét anh!" Tần Phong nâng đôi môi bị hôn đến sưng mỏng lên mà nói.

"Tiểu Phong Nhi, bộ cơ thể em chưa được thỏa mãn? Chỉ cần nói một câu là tốt rồi." Lâm Vũ Mặc đáng thương năn nỉ.

Tần Phong che cái miệng nhỏ nhắn của cô lại, híp mắt cười nói: "Em yêu Kiệt, em yêu Đường Chá, nhưng rất ghét anh!"

"Em! Được! Nhóc con, xem anh thu thập em thế nào!" Lâm Vũ Mặc trừng đôi mắt anh tuấn, xấu xa nói.

Nói xong, anh lập tức hành động, nhanh chóng trêu chọc cơ thể của Tần Phong.

"Nói em yêu anh!" Lâm Vũ Mặc nổi lên một trận rung động, lớn tiếng nói.

"Không yêu!" Mà Tần Phong trả lời một câu duy nhất.

"Nói em yêu anh!"

"Không yêu!"

Từng tiếng rên rỉ lại vang lên, kèm theo giai điệu tình yêu, cùng nhau hòa âm.

Sáng sớm, Tần Phong bị Lâm Vũ Mặc ôm vào trong ngực. Hai người nhiệt tình cả đêm, còn chưa ngủ được bao lâu, đã bị một tiếng trẻ con đánh thức: "Cha, mẹ, hai người còn chưa dậy sao?"