“Ồ!” Lâm Khả Nhi nhẹ ồ một tiếng, cô đáng thương nhìn mẹ hỏi: “Mẹ, có thể không, con rất muốn đi gặp ông bà nội.”
“Tiểu Khả Nhi.” Nhìn ánh mắt chờ mong của con gái, Tần Phong không đành lòng cự tuyệt, cô chỉ có thể trả lời qua loa chiếu lệ: “Hiện tại mẹ không rảnh, đợi khi nào rảnh rỗi, mẹ đi cùng với con được không?”
“Không được, mẹ, con muốn đi ngay hôm nay.” Lâm Khả Nhi không thuận theo nói. Cô bé muốn lập tức được gặp ông bà nội!
“Tiểu Phong Nhi, em nhẫn tâm nhìn Khả Nhi đau lòng sao?” Lâm Vũ Mặc nhìn Tần Phong, thật giống như nếu Tần Phong cự tuyệt sẽ là chuyện tàn nhẫn cỡ nào.
“Sao anh không đưa một mình Tiểu Khả Nhi đi? Sao cứ nhất định phải mang theo tôi?” Tần Phong trợn mắt nhìn Lâm Vũ Mặc nói.
“Tiểu Phong Nhi, lần này, dù em có nói gì, anh cũng không rời khỏi em. Ngộ nhỡ anh vừa đi, em lại chạy mất thì anh biết làm sai? Chúng ta cùng nhau đi.” Lâm Vũ Mặc kiên định nói.
Lần trước ở bệnh viện, anh chỉ đi ra ngoài mua thức ăn, Tiểu Phong Nhi liền đi khỏi, một lần đi chính là năm năm. Năm năm, hại anh tìm cô thật khổ. Lần này, anh đã có kinh nghiệm, anh nhất định sẽ một tấc không rời, sống bên cạnh Tiểu Phong Nhi.
“Mẹ, mẹ đồng ý đi!” Lâm Khả Nhi lắc tay Tần Phong, năn nỉ.
Nhìn khuôn mặt chờ mong của con gái, Tần Phong đành phải thỏa hiệp nói: “Được rồi.”
“Mẹ vạn tuế!” Lâm Khả Nhi hưng phấn in một nụ hôn lên gương mặt Tần Phong, lớn tiếng hét.
Lâm Vũ Mặc nghe thấy Tần Phong đồng ý, rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Kiệt nhìn một nhà ba người, cảm thấy mình trở thành người dư thừa, tim anh không khỏi nhói lên.
*************
Công việc của Thẩm Kiệt đã tạo thành thói quen nghỉ ngơi không theo qui luật, một khi đã làm việc sẽ quên cả ăn cơm và nghỉ ngơi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thân thể cậu sao chịu nổi?
“Kiệt, về sau đừng làm việc vất vả như vậy. Em bây giờ cũng đâu có thiếu tiền, nhận ít phim thôi, ít đi một bộ cũng được.” Tần Phong nhìn cậu, đau lòng nói.
“Ừm, chờ chụp xong bộ hình này, em sẽ xin nghỉ một chuyến, dẫn chị và Khả Nhi đi du lịch.” Thẩm Kiệt nắm tay Tần Phong nói. “Chị Tiểu Phong, em đã nhìn trúng một ngôi biệt thự. Hôm nào chị cùng đi xem với em đi, nếu như chị thấy thích, chúng ta sẽ mua lại.”
“Cậu Thẩm, cậu mua nhà sao phải kêu Tiểu Phong Nhi đi cùng?” Lâm Vũ Mặc giễu cợt nói.
“Tại sao không thể mang chị Tiểu Phong đi cùng? Sau này, chị ấy sẽ trở thành nữ chủ nhân của ngôi biệt thự, đương nhiên phải được chị ấy gật đầu mới được.” Thẩm Kiệt nhướn mày nhìn Lâm Vũ Mặc.
“Nữ chủ nhân? Tôi nghĩ anh đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, Tiểu Phong Nhi là vợ của tôi.” Lâm Vũ Mặc khí phách mười phần nói. Mặc kệ dùng thủ đoạn gì, anh cũng muốn mang Tiểu Phong Nhi về nhà. Cô chỉ có thể là vợ của Lâm Vũ Mặc anh. Những người khác, đứng sang một bên đi.
“Vợ của anh? Lâm Vũ Mặc, Tần Phong tôi tự do, khi nào thì trở thành vợ của anh?” Tần Phong bất mãn nhìn chằm chằm Lâm Vũ Mặc.
“Em không phải đã sớm đồng ý sao? Nếu không phải em rời đi, chúng ta đã sớm trở thành vợ chồng rồi. Anh vẫn vì em mà cất giữ vị trí phu nhân.” Lâm Vũ Mặc dựa vào trước mặt Tần Phong nói.
“Hôn lễ của chúng ta đã sớm hủy bỏ rồi. Anh muốn cưới người nào cũng không kiên quan đến tôi. Lâm Vũ Mặc, vị trí phu nhân vẫn là giữ lại cho người khác đi? Tần Phong tôi không hiếm của lạ.” Tần Phong đẩy khuôn mặt của Lâm Vũ Mặc ra mà nói.
“Lâm Vũ Mặc, anh nghe rõ chưa? Tôi nghĩ người nên hết hi vọng phải là anh mới đúng.” Thẩm Kiệt đưa tay ôm lấy bả vai Tần Phong, thị uy nói.
“Nơi này không có chỗ cho cậu nói chuyện!” Lâm Vũ Mặc trợn mắt nhìn Thẩm Kiệt một cái, cánh tay đặt trên bả vai Tiểu Phong Nhi kia, giống như cây gai đâm vào trong mắt anh, thật khó chịu. Anh hận không thể xông lên, đẩy tay của Thẩm Kiệt ra.
“Tiểu Phong Nhi, cha mẹ vẫn đợi em trở về, chẳng lẽ em không nhớ họ một chút nào sao?” Lâm Vũ Mặc sử dụng kế cầu tình, dùng tình cảm để làm Tần Phong cảm động.
Lời Lâm Vũ Mặc nói khiến Tần Phong nhớ lại bà Lâm mặc dù không thích nói cười nhiều nhưng cũng rất dễ gần, bà cùng ông Lâm vô cùng yêu thương cô. Cô đã từng coi họ như cha mẹ ruột của mình mà yêu thương, nhưng bởi vì Lâm Vũ Mặc mà cùng họ chia lìa. Cô cũng rất nhớ bọn họ, không biết hai người hiện tại thế nào? Nhất định vẫn còn rất ân ái đi. Cô thật hâm mộ tình cảm vợ chồng giữa hai người, tại sao cô không thể có được niềm hạnh phúc như vậy đây?
Tần Phong có chút ưu thương nghĩ.
“Lâm Vũ Mặc, đừng dùng trưởng bối đến nói chuyện. Hai chúng ta, bằng bản lĩnh của mình, xem ai có thể theo đuổi được chị Tiểu Phong.” Thẩm Kiệt bất mãn kháng nghị. Cậu có chút khinh thường cách làm của Lâm Vũ Mặc, muốn dựa vào cha mẹ để tranh thủ sự đồng tình của chị ấy.
“Hừ! Bằng bản lĩnh của mình? Tôi nghĩ cậu ngay cả tư cách cạnh tranh với tôi cũng không có, nói gì đến chuyện theo đuổi Tiểu Phong Nhi. Tiểu Phong Nhi không yêu cậu, người cô ấy yêu là tôi. Cậu vẫn nên từ bỏ cái ý nghĩ đó đi, ngoài kia, có rất nhiều người phụ nữ yêu cậu, sao cậu không đi tìm các cô ấy đi!”
Thẩm Kiệt là siêu sao thần tượng của phụ nữ châu Á, không biết có bao nhiêu thiếu nữ điên cuồng yêu cậu. Cậu còn sợ không tìm được người yêu sao? Lại tới đây giành Tiểu Phong Nhi với anh.
“Vườn hoa tươi mặc dù rất kiều diễm, nhưng tôi chỉ muốn một mình chị Tiểu Phong.” Thẩm Kiệt kiên định, nhàn nhã nói. Vẻ mặt cậu đối lập với mẻ mặt lo lắng của Lâm Vũ Mặc, khiến Lâm Vũ Mặc càng trở nên nóng lòng.
Tiểu Phong Nhi của anh sao lại mê người như vậy?
Nếu cô bình thường hơn một chút, có lẽ sẽ không có nhiều tình địch tranh giành với anh như vậy.
Đang lúc Lâm Vũ Mặc và Thẩm Kiệt giằng co, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Sẽ là ai tới đây?
Tần Phong vừa mới mở cửa ra, đã bị một đôi tay cường tráng ôm vào ngực.
“Phong Nhi, anh rốt cuộc cũng tìm được em.” Đường Chá kích động nói.
“Đường Chá?” Thanh âm run rẩy của Tần Phong khẽ gọi tên anh. Cô thật không ngờ, cô còn có thể nhìn thấy Đường Chá. Không biết mấy năm nay anh sống có tốt không, cha của anh bởi vì nhiều tội danh chồng chất đã bị xử tù chung thân. Không biết anh có hận cô hay không?
Tần Phong cẩn thận nhìn khuôn mặt anh tuấn thêm phần thành thục của anh, trong lòng tràn đầy chua xót. Đối với Đường Chá, mặc dù không có hận ý, nhưng cô vẫn không tránh khỏi đau lòng vì tội ác của ông Đường.
“Phong Nhi, là anh!” Đường Chá ôm thật chặt hông cô, kích động nói: “Phong Nhi, mấy năm nay anh tìm em thật cực khổ.”
“Đường Chá. Anh còn tìm em làm gì? Gặp nhau chi bằng không gặp, gặp mặt sẽ chỉ làm em nhớ đến hận ý đối với bác Đường, khiến hai người chúng ta đều khổ sở. Anh vì sao không thể buông tha cho hai chúng ta đây?” Tần Phong rơi nước mắt, thì thào.
“Phong Nhi, không nhìn thấy em, anh còn khổ sở hơn.” Đường Chá đau lòng nhíu chặt hai hàng lông mày. “Phong Nhi, chẳng lẽ chúng ta không thể bỏ qua thù hận sao? Cha anh đã bị trừng phạt vì những gì ông ấy làm, chuyện đã qua nên để cho nó trở thành quá khứ. Tương lai, chúng ta cũng nhau làm lại được không?”
“Đường Chá!” Tần Phong không ngừng lắc đầu, lệ rơi đầy mặt. Cô sao có thể quên chứ? Quên đi cha đã chết thảm thế nào, quên đi những vết thương khi mất người thân, quên đi cô cơ hồ đã không có chỗ nương tựa, cô sao có thể quên chứ!
Lâm Vũ Mặc đặt Tiểu Khả Nhi xuống, đi tới cửa, kéo Tần Phong vào trong ngực mình, mang theo địch nói với Đường Chá: “Anh Đường, xin đừng chạm vào nỗi đau trong lòng Tiểu Phong Nhi!”
“Lâm Vũ Mặc, không ngờ động tác của anh thật mau.” Đường Chá rất hối hận không thể chạy đến nơi này nhanh hơn một chút. Lần này, anh lại chậm hơn Lâm Vũ Mặc một bước. Sao anh luôn xui xẻo như vậy? Hắn muốn là người đầu tiên tìm thấy cô, anh muốn dùng tình cảm của mình ủ ấm trái tim lạnh lẽo của cô, khiến băng gía trong lòng cô tan chảy.
Giữa anh và Phong đã xuất hiện bức tường ngăn cách hai người, anh muốn dùng tình yêu vĩnh cửu này đẩy ngã bức tường kia. Nếu như Phong Nhi là Juliet, vậy anh phải là Romeo.
“Anh Đường cũng không chậm đâu!” Lâm Vũ Mặc nhướn mày nói.
“Lâm Vũ Mặc, Đường Chá, hai người đừng vừa thấy mặt đã cãi nhau.” Tần Phong bịt lỗ tai, tức khí nói. Hiện tại lòng cô rất loạn, không ngờ cha người cô yêu, ba người yêu cô hiện tại đều tụ tập tại đây.
“Tiểu Phong Nhi, bọn anh không cãi nhau, em đừng giận.” Lâm Vũ Mặc vỗ nhẹ sau lưng Tần Phong, an ủi cô.
Vẫn đứng một bên xem trò vui, Lâm Khả Nhi mở to đôi mắt ngây thơ nhìn người đàn ông mới tới. Dáng dấp người đang ông này thật có mị lực! Mặc dù không đẹp trai bằng cha Thẩm, nhưng so với cha Thẩm đẹp trai, chắc chắn là rất tài giỏi.
Cô bé nhìn Đường Chá không chớp mắt, tràn đầy tò mò ôm chân anh hỏi: “Chú, chú tên là gì?”
Đường Chá lúc này mới chú ý tới trong nhà còn có một cô bé, đôi mắt nhanh như chớp lưu chuyển, thật đáng yêu. Anh bế Tiểu Khả Nhi lên, dịu dàng nói: “Chú tên là Đường Chá, là bạn của mẹ cháu. Cháu có thể gọi chú là chú Đường.”
“Chú Đường? Hừm, anh Chá dễ nghe hơn, cháu gọi chú là anh Chá. Anh Chá, em tên là Lâm Khả Nhi, anh có thể gọi em là Tiểu Khả Nhi.” Lâm Khả Nhi lắc cái đầu nhỏ, cười nói.
“Ha ha ha! Đường Chá, anh so ra kém tôi một bậc rồi.” Thẩm Kiệt cười ha ha nói. “Tiểu Khả Nhi gọi tôi là cha Thẩm, lại gọi anh là anh Chá, thật là thú vị. Xem ra trước mặt Tiểu Khả Nhi, anh cũng mất đi ưu thế. Cô bé không muốn anh làm cha nó đâu!”