Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi

Chương 31




Editor: Sendyle

"A! Nhóc Kiệt" Tần Phong hô to một tiếng, từ trong giấc mộng giật mình tỉnh lại. Đập vào tầm mắt của cô không phải là hình ảnh tổn thương của nhóc Kiệt, mà là khuôn mặt lo lắng của Lâm Vũ Mặc.

"Tiểu Phong Nhi, em thấy ác mộng sao?" Lâm Vũ Mặc lo lắng nhìn vào mắt củaTần Phong. Anh ta biết đối với chuyện xảy ra ngày hôm qua trong lòng tiểu Phong Nhi vẫn còn cảm giác áy náy, vì cô cho rằng chính mình làm tổn thương Kiệt, cho nên trên mặt cô lộ vẻ ưu tư nhàn nhạt.

Xem ra Kiệt ở trong lòng tiểu Phong Nhi vẫn chiếm một vị trí vô cùng quan trọng. Chỉ là trong lòng cô Kiệt là một người thân yêu quan trọng nhất, chỉ là thân tình, không phải ái tình. Không sao, anh ta sẽ từng chút từng chút một xâm chiếm lòng của tiểu Phong Nhi, khiến bóng dáng của Kiệt càng ngày càng nhạt, cho đến khi hoàn toàn biến mất không thấy.

"Mặc!" Tần Phong nhào vào trong ngực Lâm Vũ Mặc, gò má dán sát vào lồng ngực nóng bỏng kia. Ở trong lòng Mặc làm cho cô có một loại cảm giác an toàn, thoải mái, để cho cảm giác hỗn loạn trong lòng cô được xoa dịu xuống.

"Ngoan, tiểu Phong Nhi không cần lo lắng, tất cả mọi thứ sẽ khá hơn. Tin tưởng nhóc Kiệt sẽ không đau lòng như vậy, có lẽ rất nhanh sẽ có thể yêu người khác." Lâm Vũ Mặc trấn an nói.

"Nhưng, Mặc, em đã làm tổn thương nhóc Kiệt. Em thật sự là người không tốt." Tần Phong cau mày nói. Vừa nghĩ tới bóng lưng đau lòng rời đi của Kiệt, lòng của cô liền nhói đau.

Từ nhỏ cô thiếu vắng tình thân, cho nên cô đối với người em trai này vô cùng yêu thương nha! Cô làm sao có thể chịu nổi cậu nhóc vì mình bị tổn thương lớn như vậy?

Lâm Vũ Mặc nghe được lời nói Tần Phong, trong lòng có chút ê ẩm, nói không ghen hoàn toàn là giả, tim của anh ta bởi vì sự tồn tại của Kiệt mà không an. Chỉ là, tiểu Phong Nhi cuối cùng lựa chọn anh ta, không phải sao?

"Tiểu Phong Nhi, mọi chuyện không thể vẹn toàn đôi bên, vui vẻ lên." Lâm Vũ Mặc an ủi khẽ vuốt ve bả vai Tần Phong.

Liên tiếp chừng mấy ngày, Tần Phong vẫn còn vì chuyện của Kiệt mà đau lòng, cô không ngừng gọi điện thoại cho Kiệt, nhưng bất luận cô gọi bao nhiêu lần, cũng không thấy nhóc Kiệt nghe máy.

Ở trong lòng Tần Phong cầu nguyện: "Nhóc Kiệt, em nhanh nghe điện thoại! Chỉ cần em nói cho chị biết em rất tốt, chị mới có thể yên tâm. Nhóc Kiệt, em ngàn vạn lần không được vì vậy mà hận chị a! Chị mặc dù không thể làm người yêu của em, nhưng vẫn là người chị tốt của nhóc Kiệt!"

Có lẽ Thượng Đế không nghe được lời van xin của cô, Kiệt thủy chung cũng không nghe điện thoại.

"Nhóc Kiệt nhất định là hận mình, cho nên mới từ chối không tiếp điện thoại của mình?" Tần Phong lặng lẽ chảy nước mắt.

Cô nhớ về khoảng thời gian trước, sau khi Đường Chá rời đi, chính là nhóc Kiệt cùng cô vượt qua giai đoạn khó khăn kia. Cậu ta sẽ len lén đem món ăn của mẹ Thẩm tỉ mỉ làm đưa cho cô ăn, trêu chọc để cho cô vui vẻ, kể các loại chuyện cười cho cô.

Những năm này, đều là nhóc Kiệt bảo vệ cô, quan tâm cô. Cô sao có thể tổn thương nhóc Kiệt như vậy? Cô cũng không bỏ được a!

Cô vẫn cho là tình cảm nhóc Kiệt dành cho cô là tình cảm chị em, mà cô vẫn lấy thân phận người chị quan tâm nhóc Kiệt, mặc dù toàn bộ thời điểm, người được bảo hộ thật ra là cô. Cô chưa bao giờ dám nghĩ đến có một ngày nhóc Kiệt sẽ tỏ tình đối với cô, nói yêu cô.

Trách chỉ có thể trách số mạng a, để cho cô gặp được Lâm Vũ Mặc. Nếu như cô không gặp Mặc, nếu như nhóc Kiệt sớm một chút thổ lộ với cô, có thể mọi chuyện sẽ khác?

Cô cũng không biết. Cô chỉ biết trong lòng mình bây giờ yêu Lâm Vũ Mặc, cô muốn làm vợ của Mặc. Nhưng trong lòng của cô lại đang nhớ nhung nhóc Kiệt, cô không muốn vì chuyện này mà mất đi cậu em trai khả ái.

"Nhóc Kiệt, chẳng lẽ chúng ta không thể làm một đôi chị em yêu thương nhau sao?" Tần Phong dùng ngón tay lau nước mắt đang rơi lã chã trên mặt mình, ưu thương mà tự lẩm bẩm, "Kiệt biết, em là người thân duy nhất của chị! Chị Phong nhi sao có thể không có nhóc Kiệt đây?"

Người thủy chung không nghe điện thoại rốt cuộc đi nơi nào cơ chứ?

Thật ra cậu ta tự giam mình ở Gym, hướng về phía một đống đồ vật vận động để bộ phát cơn giận của mình. Quả đấm của cậu ta dùng sức đánh bao cát, trong thỉnh thoảng lại hô to, hô lên buồn bực trong lòng.

Cho đến quả đấm cũng bị đánh sưng lên, nhóc Kiệt mới mới té quỵ dưới đất. Hai tay của cậu ta cắm vào phát ở bên trong, bi thống mà khóc lên.

"Chị Phong Nhi, chị sao không đợi Kiệt? Tại sao muốn yêu người khác? Kiệt một lòng bởi vì tương lai của chúng ta mà phấn đấu. Vì thành công, phải chịu nhiều khổ khổ Kiệt cũng chịu được. Kiệt mong đợi đến một ngày chị Phong nhi sẽ gả cho Kiệt, lại không nghĩ rằng chị Phong nhi thậm chí ngay cả cơ hội cũng không cho Kiệt, trực tiếp liền tuyên bố án tử hình cho Kiệt như vậy. Chị Phong Nhi, Kiệt còn chưa đủ yêu chị sao? Chị tại sao không thể yêu em?" Kiệt dùng sức đánh vào đầu của mình, hướng về phía gian phòng trống rỗng rống to.

Mấy ngày liên tiếp, cậu ta đều đắm chìm trong đau đớn, không tỉnh táo. Mà mẹ Thẩm nhìn ra cậu ta có gì đó không đúng, nhưng hỏi thế nào cậu ta cũng không mở miệng, Mẹ Thẩm không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ở bên cạnh chăm sóc cậu ta. Cho đến một ngày, đạo diễn tự mình tới cửa, mới đem hồn phách của Kiệt kêu tỉnh lại.

"Kiệt, tôi vốn là tương đối coi trọng cậu, nhưng không ngờ cậu vừa mới thực hiện được một bộ phim truyền hình liền bắt đầu đùa bỡn. Tôi kêu phụ tá gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại cho cậu, vậy mà cậu thậm chí ngay cả về cũng không trở về! Chẳng lẽ cậu không phải nghĩ sẽ tiếp tục sao?" Đạo diễn tức giận hỏi.

Mẹ Thẩm bưng một bàn trái cây đi tới, cười theo nói: "Lâm đ*o diễn, ngài ngàn vạn đừng tực giận với đứa nhỏ này. Cậu ta còn nhỏ, có chỗ nào không đúng mong ngài tha thứ cho nó."

"Mẹ, mẹ trở vào trong nhà đi, chuyện của con mẹ đừng bận tâm." Kiệt không vui nói với mẹ. Cậu ta không muốn thấy mẹ vì cậu ta mà phải lấy lòng người khác, mẹ đã bỏ ra qua quá nhiều, cậu ta về sau phải bảo vệ mẹ, khiến cho mẹ hưởng phúc, cậu ta sao có thể để cho mẹ vì mình đối với Lâm đ*o diễn so với bà còn nhỏ hơn ăn nói khép nép đây? Nhìn mẹ như vậy làm cho cậu ta cảm thấy đau lòng.

"Được được! Kiệt nhi đừng nóng giận, mẹ đi vào nhà." Mẹ Thẩm lập tức nghe lời đi về phía phòng ngủ, vừa đi còn vừa quay đầu lại hướng âm đ*o diễn cười theo nói: "Lâm đ*o diễn ngồi lâu một lát, tôi vào nhà trước."

"Mẹ!" Thẩm Kiệt bất mãn hô một tiếng. Mẹ Thẩm vội vàng như một làn khói chạy vào trong nhà.

Nhìn lưng của mẹ, Kiệt khổ sở mà lắc lắc đầu.

"Lâm đ*o diễn, mời ngài ngồi." Kiệt mời Lâm đ*o diễn ngồi.