Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi

Chương 3




Editor: Sendyle

"Ha ha ha, làm sao cô lại thú vị như vậy?" Lâm Vũ Mặc bị dáng vẻ buồn cười của cô chọc cho cười không ngừng.

"Ai bảo anh kéo tôi?" Tần Phong vừa bất mãn hướng Lâm Vũ Mặc kháng nghị, vừa chống hai cánh tay muốn từ trong bồn tắm bò dậy.

"A tiểu Phong Nhi cô có biết mình cầm phải cái gì không?" Vật phía dưới của Lâm Vũ Mặc bị bàn tay nhỏ bé của Tần Phong sờ trúng, nhanh chóng mất khống chế mà bành trướng lên.

"A" Tần Phong vội vàng buông lỏng tay ra vật khổng lồ mà cô đang cầm trúng, hai má càng càng ửng hồng, nhưng sau khi buông tay ra, nửa người trên liền mất đi chống đỡ, lại tiến vào trong bồn tắm. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vừa đúng húc tới phía trên hai chân Lâm Vũ Mặc. Mà cự long của Lâm Vũ Mặc thuận thế chui vào trong cái miệng nhỏ nhắn của Tần Phong.

Tần Phong càng thêm hoảng loạn, tay nhỏ bé của cô quơ quơ khắp nơi trong bồn tắm.

"Ồ! Tiểu Phong Nhi, cô muốn tôi sao?" Bị Tần Phong khơi lên lửa dục khiến Lâm Vũ Mặc không thể không đem Tần Phong từ trên người mình chống đỡ, anh ta tựa vào bên cạnh Tần Phong mặt đang ửng đỏ tà mị hỏi.

Tần Phong xấu hổ đẩy Lâm Vũ Mặc ra, che khuôn mặt nhỏ nhắn chạy ra ngoài.

Chạy về trong phòng của mình, tim của Tần Phong vẫn còn đang hoảng loạn, một màn kia mới vừa rồi vẫn còn ở trong đầu của cô tái diễn. Tần Phong hận không tìm được cái hố để chui xuống, thật là mắc cỡ a! Đây là lần đầu tiên cô đụng chạm qua thân thể đàn ông, hơn nữa lại mập mờ tiếp xúc thân mật đến như vậy. Sau này cô làm sao còn mặt mũi gặp người chứ! Tần Phong chạy vào trong phòng tắm, dùng sức lấy bàn chãi đánh răng đánh răng, muốn đem cái loại cảm giác bị lấp đầy xóa đi, nhưng càng đánh, ấn tượng trong đầu càng rõ ràng. Mặc dù là lần đầu tiên đụng chạm, nhưng vật khổng lồ kia của Lâm Vũ Mặc như cũ vẫn khiến Tần Phong kinh hãi.

"Cái kia của anh ta cực kỳ mãnh liệt!" Cặp mắt của Tần Phong lộ ra ánh sáng rực rỡ. Chợt lắc đầu, Tần Phong vỗ gò má của mình, soi gương trong mình khiển trách: "Không cho nữa suy nghĩ lung tung!"

Cô dùng nước lạnh hướng khuôn mặt nhỏ nhắn đang nóng rực mình xối liên tục, muốn đem nhiệt độ khác thường này hạ xuống.

Sau khi cô bỏ chạy ra khỏi phòng tắm Lâm Vũ Mặc thì thế nào?

Lúc này mặt của Lâm Vũ Mặc không biết làm sao nhìn cự thú đang đứng vững hiên ngang của mình, anh ta vươn tay vuốt muốn nó nằm xuống, nhưng nó vẫn như cũ thẳng tắp đứng thẳng. Lâm Vũ Mặc cảm thấy mình thân thể hình như vẫn còn loại cảm giác bị cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của Tần Phong bao quanh, kích thích mãnh liệt làm cho đại não của anh ta thiếu chút nữa chịu không nổi, anh ta chưa từng bị phụ nữ đụng chạm liền thay đổi cường tráng như lúc này.

"Ai, ta nói huynh đệ, ngươi liền nghe lời ta, nhanh xìu xuống nào." Lâm Vũ Mặc theo vật dưới chân mình thương lượng, nhưng hoàn toàn không có tác dụng.

“Hừ, sao ngươi lại không biết nghe lời như vậy chứ? Ngươi cũng không phải là chưa từng thấy phụ nữ, thế nào vì một cô gái nhỏ chưa trưởng thành liền thay đổi thành bộ dạng như vậy? Nhanh lên một chút, nghe ta, nằm xuống!" Nhưng nó căn bản cũng không nghe theo lệnh của anh ta vẫn đứng thẳng như cũ.

Cuối cùng Lâm Vũ Mặc bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đứng lên, mở vòi nước tắm nước lạnh, lúc này mới dập tắt được.

Sải bước ra khỏi bồn tắm, Lâm Vũ Mặc nhặt lên áo choàng tắm mà Tần Phong ném xuống đất mặc vào, cài lại dây buộc bên hông hệ liền đi ra ngoài.

"Tiểu Phong Nhi, tôi đói rồi, mau dọn cơm cho tôi!" Lâm Vũ Mặc lớn tiếng đứng ở trong phòng khách kêu.

Đang núp ở trong nhà không dám gặp ai Tần Phong đột nhiên nghe được tiếng kêu của Lâm Vũ Mặc, vội vàng chạy ra, tầm mắt của cô vừa đúng rơi vào vòm ngực rộng mở của Lâm Vũ Mặc, trên vòm ngực rộng rãi rắn chắc còn dính nước, nhìn anh ta thật mị hoặc. Tần Phong ngượng ngùng đem ánh mắt rũ xuống, tầm mắt lại rơi xuống cái kia giữa hai chân anh ta. Trong đầu của cô lập tức hiện lên hình ảnh ngã vào trong bồn tắm lúc nãy, cái miệng nhỏ nhắn của cô hình như vẫn còn cảm giác bị cự vật nhồi vào, làm hại tim cô như nai con nhung nhảy loạn cả lên.

"Tiểu Phong Nhi tôi bị cô hại thảm rồi." Lâm Vũ Mặc nhẹ giọng lẩm bẩm từ trong bồn tắm đứng lên, nhìn mình tiểu huynh đệ đang đứng nghiêm của mình, không nhịn được cười khổ lên: "Ta nói, tiểu huynh đệ, ngươi bị cái gì vậy? Liên tiếp mất khống chế. Ngày ngày ta đều cho ngươi ăn, dạng sơn trân hải vị gì ngươi chưa từng ăn qua, làm sao hôm nay ngươi lại không tiền đồ như thế? Hàaa...! Không biết còn tưởng rằng ngươi thiếu ăn nên bất mãn như thế, về sau không cho ngươi như vậy nữa."

Lâm Vũ Mặc lắc đầu một cái, tự giễu mà cười cười: "Thật là lạ, vì sao vừa gặp phải tiểu Phong Nhi, ngươi liền như vậy chứ?" Trong đầu của anh ta thoáng hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn buồn cười của Tần Phong, lại kìm lòng không được nở nụ cười.

Không biết qua bao lâu, thân thể nóng như lửa của anh ta mới thở bình thường lại.

"Tiểu Phong Nhi" Lâm Vũ Mặc đột nhiên từ trong thư phòng la lớn, Tần Phong nghe được vội vàng chạy tới.

Đẩy cửa thư phòng Tần Phong ghé đầu đi vào, hỏi "Đại ca, làm sao rồi?"

"Tôi khát, đi pha tách cà phê cho tôi." Lâm Vũ Mặc cũng không ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm máy vi tính ra lệnh.

"Ồ! Anh đợi một lát, tôi sẽ đi làm ngay." Tần Phong nói xong chạy ra khỏi thư phòng.

Chỉ chốc lát sau, Tần Phong liền bưng hai tách cà phê thơm ngát đi vào. Sau khi cô để cà phê lên trên bàn, đưa ra bàn tay nhỏ bé hướng về phía Lâm Vũ Mặc.

Lâm Vũ Mặc bồn chồn nhìn nhìn bàn tay trắng noãn nhỏ bé của cô, nghi ngờ hỏi "Tiểu Phong Nhi, cô đây là có ý gì?"

Tần Phong một tay chống nạnh, một tay đưa tới trước mặt của Lâm Vũ Mặc, nghiêng đầu đối với anh ta nói: "Đương nhiên là đưa tiền á! Anh cho rằng muốn uống không cà phê tôi pha sao? Tôi cũng không phải là nữ đầy tớ của anh."

"Ha ha ha, Tiểu Phong Nhi, làm sao cô cả ngày lẫn đêm chỉ nghĩ đến tiền vậy?" Lâm Vũ Mặc nghe lời nói của Tần Phong, không khỏi cười lớn.

Mắt Tần Phong trợn trắng, mất hứng nói: "Anh đã không muốn đưa, hai tách cà phê này tôi tự mình uống vậy." Nói xong, Tần Phong liền vươn tay muốn đem cà phê bưng đi.

"Ai, đừng đừng đừng! Tôi đưa cho cô là được chứ gì" Lâm Vũ Mặc vội vàng đem cà phê bảo hộ ở trong ngực mình, không để cho Tần Phong bưng đi. Anh ta bất đắc dĩ đối với Tần Phong nói: "Nói đi, cô muốn bao nhiêu?"

"Đại ca, anh không cần tức giận. Yêu cầu của tôi không nhiều lắm." Tần Phong mặt nịnh hót nói, cô đưa ra năm ngón tay dài nhọn đối với Lâm Vũ Mặc quơ quơ.

"Năm ngàn?" Lâm Vũ Mặc không dám khẳng định hỏi.

Cô vốn là chỉ muốn muốn năm trăm, nghe lời nói của Lâm Vũ Mặc, cô khiếp sợ ngây dại.

Thấy Tần Phong không phản đối, Lâm Vũ Mặc sảng khoái từ trong ví tiền lấy ra tiền đưa cho Tần Phong, cười nói: "Tiểu Phong Nhi, cầm chắc a, đừng làm mất."

Tần Phong nhìn năm ngàn trong tay, cười đến mắt cũng híp lại thành một đường.