Cô Vợ Bị Ép Hôn Của Đế Thiếu

Chương 20: Chương 20






Cô gái chỉ nhìn anh với ánh mắt ngấn lệ.

Lâm Trạch nghe tiếng Mặc Đình vội chạy lên, nhìn thấy cô gái không mảnh vải trên người, Lâm Trạch đỏ mặt vội cởi áo vest khoác cho cô.

" Thiếu gia! Cậu bình tĩnh!" _ Lâm Trạch nhìn anh
" Bình tĩnh? Sao tôi có thể bình tĩnh được? Tại sao cô lại ở trong phòng tôi?" _ Mặc Đình nhìn cô gằng giọng.

" Thiếu gia! Là hôm qua phu nhân, bà ấy..." _ Thím Vân chạy lên ấp úng.

" Là người của bà ta sao?" _ Mặc Đình chỉ tay về phía cô gái.

Thím Vân sợ hãi gật đầu.

" Bà ta lại muốn cái gì đây?" _ Mặc Đình đi vào phòng.

Anh gôm lấy quần áo của cô ở trên sàn ném vào người cô.

" Cô biến đi cho khuất mắt tôi!" _ Mặc Đình tức giận
Cô gái kinh ngạc, vội lắc đầu, quỳ xuống trước mặt anh.

Cô đưa tay nắm lấy chân anh, ánh mắt như cầu xin.

" Tôi không muốn tối nay về lại nhìn thấy cô còn ở đây!" _ Mặc Đình lấy chân hất cô ra.

Cô gái ngã ra sàn, nhưng vẫn ngồi dậy, níu lấy chân anh.

Mặc Đình lạnh lùng đi vào phòng rồi đóng sầm cửa lại.


Lâm Trạch và thím Vân cùng tiến đến đỡ cô gái đứng lên.

" Cô không sao chứ?" _ Thím Vân lo ngại nhìn cô.

Cô im lặng đi theo thím Vân về phòng của bà để thay đồ.

Mặc Đình ngồi xuống giường, lương tâm cảm thấy có lỗi với người vợ đã khuất của mình.1
" Thím Vân! Thím gọi cho bà ta nói bà ta trong ngày hôm nay phải đến đón cô ta rời khỏi đây.

Nếu không đừng trách tôi vô tình." _ Mặc Đình đi xuống lầu.

Cô gái ngồi khép nép, đầu cúi xuống tỏ ra vẻ sợ sệt đối với Mặc Đình.

Anh liếc nhìn cô rồi đi nhanh ra xe
[ Trên xe ]
Mặc Đình ngồi trầm ngâm nhìn ra cửa sổ
" Thiếu gia! Cậu vẫn còn tức giận cô gái kia sao?" _ Lâm Trạch nhìn anh qua gương chiếu hậu
" Nếu là cậu thì cậu sẽ thế nào?" _ Mặc Đình ảm đạm nhìn Lâm Trạch
" Thiếu gia đừng trách cô ấy mà tội nghiệp.

Suy cho cùng cô ấy chỉ làm theo những gì phu nhân căn dặn!"
" Ý cậu là sao?" _ Mặc Đình nhíu mày nhìn Lâm Trạch
" Tôi không biết phu nhân đi xem thầy bà ở đâu đó, nói rằng vì chuyện đám cưới lần đó đã gây ra vận hạn cho Nghiêm Gia nên phải cưới cho cậu một người vợ khác để xung hỉ."
" Ha! Bà ta điên rồi!" _ Mặc Đình tỏ vẻ khinh thường
" Cô gái đó là đại tiểu thư Lâm Gia, Lâm Tịnh Kỳ.

Nhưng vì sinh ra bị câm bẩm sinh, mọi người ở đó đều cho rằng cô là vận xui nên đều ghét bỏ cô.

Đối xử với cô như người ở trong nhà." _ Lâm Trạch nói tiếp
" Xem ra cậu đi theo tôi lâu rồi nên cũng có chút nhanh nhạy! " _ Mặc Đình khen Lâm Trạch
" Thiếu gia quá khen!" _ Lâm Trạch mỉm cười.


[ Biệt thự Tân Vinh ]
" Cô có muốn ăn chút gì không?" _ Thím Vân hỏi cô gái
Cô nhìn thím Vân khẽ lắc đầu.

" Cô tên gì?"
Cô gái kéo tay thím Vân, dùng ngón tay viết vào lòng bàn tay của bà { Tịnh Kỳ }
" Cô không nói được sao?" _ Thím Vân ngạc nhiên nhìn cô
Cô gật đầu.

" Nếu cô có muốn nghỉ ngơi thì cứ vào phòng tôi!"
{ Tôi có thể giúp gì không} _ Tịnh Kỳ viết từng chữ vào lòng bàn tay thím Vân
" Không đâu! Cô cứ nghỉ ngơi đi! Để tôi gọi cho phu nhân bảo bà ấy đến đón cô!" _ thím Vân vỗ nhẹ lên tay Tịnh Kỳ
Tịnh Kỳ bất ngờ nắm chặt tay thím Vân, vẻ mặt kích động, liên tục lắc đầu
" Cô không muốn tôi gọi sao?" _ Thím Vân có chút ngạc nhiên nhìn cô.

Tịnh Kỳ gật đầu lia lịa
" Nhưng còn cậu chủ?"
{ Tôi sẽ cầu xin anh ấy}

Thím Vân thở dài.

" Vậy cô ngồi ở đây đi! Tôi đi làm việc đây!"
Tịnh Kỳ kéo tay thím Vân lại, viết lên tay bà.

{ Thím cứ gọi tôi là Tịnh Kỳ.

Thím để tôi giúp thím}

[ Tối hôm đó ]
< PI Bar >
" Sao hôm nay lại có hứng rủ bọn tôi ra đây vậy?" _ Vũ Phong nhìn Mặc Đình
" May mà hôm nay Kay không có lịch diễn, không thì không biết bao giờ chúng ta mới có dịp gặp nhau như vậy!" _ Âu Thiên Hàn khoác vai Kay
" Chỉ cần các cậu gọi, tớ rảnh thì liềm có mặt mà!" _ Kay lên tiếng, tay cầm ly rượu đưa ra phía trước.

Mọi người cụng ly với nhau.

Mặc Đình uống hết một hơi
" Sao trông cậu có tâm sự vậy?" _ Kay nhìn Mặc Đình
" Tôi không biết bà ta muốn giở trò gì, tự dưng lại đem từ đâu về một cô gái câm làm vợ tôi để xung hỷ." _ Mặc Đình bức xúc, anh rót rượu đầy ly rồi uống hết một hơi.

Mặc Đình cầm chai rượu định rót tiếp thì bị Vũ Phong cản lại
" Cậu đừng uống nhanh như vậy!" _ Vũ Phong nghiêm mặt
" Xung hỷ sao? Thời buổi nào rồi!" _ Âu Thiên Hàn cười lớn.

" Cô gái kia là ai vậy?" _ Kay hỏi
" Nghe đâu là con gái lớn của Lâm Gia." _ Mặc Đình tựa lưng ra phía sau.

" Đại tiểu thư của Lâm Gia?" _ Thiên Lạc ngạc nhiên
" Có gì sao?" _ Kay và Vũ Phong thắc mắc
" Nếu là Lâm Gia của Lâm Kiến Hưng thì cậu nên cẩn thận thì hơn." _ Thiên Lạc nghiêm túc.

[ Khuya ]

Mặc Đình trở về nhà thì nhìn thấy Tịnh Kỳ đang ngồi ở ghế sofa đợi anh.


" Tại sao cô còn ở đây?" _ Mặc Đình trợn mắt hét lớn.

Anh đi nhanh đến nắm tay kéo cô đi ra phía cửa.

" Hình như cô xem lời nói của tôi như gió thoảng qua tai?" _ Mặc Đình mở cửa ném cô ra ngoài
Tịnh Kỳ ngã đau đớn nhưng vẫn vội ngồi dậy, quỳ xuống trước mặt Mặc Đình.

Cô chắp tay, ánh mắt như van xin.

{ Tôi không muốn trở về đó.

Xin anh cho tôi được ở lại!" } _ Tịnh Kỳ ra dấu
" Thiếu gia! Dù gì trời cũng đã tối, hay là..." _ Thím Vân khép nép phía sau Mặc Đình
" Thím đang nói giúp cô ta sao?" _ Mặc Đình quay sang lớn tiếng với thím Vân.

{ Là tôi muốn được ở lại.

Xin anh đưng đuổi tôi đi!} _ Tịnh Kỳ ra dấu tay, rồi dập đầu về phía Mặc Đình
" Tôi không biết cô đang múa máy cái gì.

Cô đi đi.

Gia đình này không chứa cô!" _ Mặc Đình hét lớn rồi đóng sầm cửa.

Trời đột nhiên đổ mưa to, Tịnh Kỳ quỳ bên ngoài, đập cửa liên tục.

" Thím mở cửa cho cô ta thì thím đi với cô ta luôn đi!" _ Mặc Đình nói xong liền bỏ lên lầu..