Cô Vợ Bị Bỏ

Chương 6: Chương 2.3




Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt sáng lạnh sắc bén, không hề lộ một tia cảm xúc.

"Quả nhiên, tối hôm đó em đã tới." Anh nheo mắt nói nhàn nhạt, giống như kể lại một câu chuyện không có liên quan tới mình. dღđ☆L☆qღđ

"Từ khi nào... anh bắt đầu ở cùng với Hoài Tinh từ khi nào vậy?" Cô hỏi mà không sao khống chế nổi sự run rẩy trong tiếng nói của mình.

Hơn nửa năm qua, đây là nghi hoặc đau đớn nhất tàng cô giấu kín trong lòng.

"Đại khái khoảng một năm rưỡi trước đây." di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn Anh nói dường như không có chuyện gì xảy ra.

Một năm rưỡi trước đây! Thậm chí cô vẫn chưa hề biết anh.

Cố kiềm chế nỗi chua xót trào dâng khắp lồng ngực, cô buồn bả hỏi: "Nếu anh đã biết Hoài Tinh là em gái của tôi, vì sao...vì sao anh còn muốn đính hôn với tôi?"

"Tôi thích thân thể của Hoài Tinh, dĩ nhiên, tôi cũng thích em. Hai người có sự quan trong khác nhau." Anh nhếch môi cười giễu cợt đến lạnh lùng."Còn em, em muốn một cuộc hôn nhân diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, tôi đáp ứng yêu cầu của em."

Câu trả lời của anh thật tàn nhẫn biết bao.

Nàng không sao hieur nổi, nhìn anh chăm chú:"Vậy anh cho rằng, cuộc hôn nhân giữa hai chúng ta là cái gì?" Cô có cảm giác ngực mình lạnhbuốt.

Anh bĩu môi không quan tâm, nói hời hợt: "Vừa qua tôi nhận thấy, em giống như người khờ dại, không hiểu biết gì lắm về tình hình hiện tại. Thật ra giữa chúng có một số dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com điểm cần phải có mối quan hệ hài hòa với nhau."

"Hài hòa sao?" Cô không hiểu, vì sao anh lại có thể thờ ơ, nói ra những điều không chút nhân tính ấy được?" Suốt đời này cô phải tận lực bỏ qua cho anh sao, đồng ý để bạn bè, thậm chí... cả em gái của mình lên giường với anh sao?"

Không thể kiên nhẫn thêm nữa, anh gác đôi chân dài lên, đôi mắt hạ bớt lạnh lẽo: "Thương Nghênh Hi, em thật quá ngây thơ, ngây thơ đến mức gần như ngu xuẩn."

Anh đã từng thích người con gái này, anh thích sự ngây thơ, trong sáng lẫn vẻ xinh đẹp của cô.

Cũng bởi vì anh thích Thương Nghênh Hi nhiều hơn một chút, nên anh nguyện ý cho cô một danh phận, không tiếc lấy lòng cô, cho cô cuộc hôn nhân mà cô mong muốn... Dù sao người con gái này cũng là của anh, chỉ mong có thể gả cho anh, cho nên anh cũng chẳng mất mát gì.

Đương nhiên, anh cũng không ngây thơ đến mức cho rằng “Yêu đương” là một chuyện nực cười.

Anh nghiêng mặt, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, lạnh nhạt, chậm rãi nói: "Nói thực ra, hiện tại bộ dáng của em... cũng không thích hợp làm vợ của tôi." Ngữ điệu lạnh nhạt của anh khiến người khác bị tổn thương.

Sắc mặt Nghênh Hi trắng bệch:"Một khi đã vậy, anh không nên nói những điều khinh thường tôi như thế, tôi đã tự động tránh anh rất xa rồi mà." Cô khô khan đáp lại, có cảm giác trái tim mình chìm trong máu tươi.

Anh cười phá lên."Chậc...chậc, theo tôi lâu như vậy, em vẫn còn không hiểu sao?" Anh nghiêng người, khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười âm trầm mang theo tà khí."Em thật sự không biết, hay là giả vờ đã quên rồi... cái gì mà tôi muốn, nhất định phải có trong tay! Cho dù tôi có còn muốn cái này nữa hay không." Anh cay nghiệt hạ lời chú giải.

Cô cũng không nằm ngoài ý đó. Nếu anh nguyện ý buông tha cho cô, bọn họ hẳn sẽ không gặp lại. Cô nên sớm đoán biết việc Diêu Gia Nãi xuất hiện kia không phải là chuyện bình thường, mà đó là khúc nhạc dạo của việc Hắc Diệu Tư đã để mắt đến cô

"Anh đang hận tôi, hận tôi thoát khỏi sự nắm giữ của anh sao." Cô nói.

"Hận em sao?" Anh cười nhạo báng:"Em đã đánh giá mình quá cao rồi. Tôi không hận em, Nghênh Hi, tôi chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về mình mà thôi."

"Anh nói cái gì vậy?" Cô thì thào hỏi anh, giống như không hiểu anh đang nói gì, trái tim cô dần dần trở nên lạnh giá.

“Vốn dĩ tôi nghĩ sẽ cho em một cuộc hôn nhân như em vẫn mong muốn, nhưng em lại tự nguyện buông nó ra. Nếu đã vậy, chiếu ý của tôi đã nói qua lúc nãy... tôi dùng cách này để lấy lại cái tôi muốn, vậy là cực kỳ công bằng."

"Anh muốn cái gì?" Cô đưa tay, vén những sợi tóc đang che hai gò má vào sau tai, không che giấu nữa, mà để lộ ra hình dáng của bản thân."Hiện tại, anh còn có thể lấy được cái gì từ trên người tôi đây?"

Hắc Diệu Tư nhướng đôi lông mày. Anh không xác định nổi hiện tại, sự hứng thú của anh đối với Thương Nghênh Hi còn giữ lại được bao nhiêu.

Cô giờ đây đã mất đi vẻ xinh đẹp động lòng người, lẫn khí chất hồn nhiên thanh thoát. Ngược lại, người con gái trước mắt anh bây giờ không những đầy bất an, lạnh nhạt mà còn tự ti nữa.

Nhưng mà, cho dù cô có cái bộ dáng như vậy, tựa hồ vẫn còn giữ lại một số những cái gì đó làm anh cảm thấy rất hứng thú ...

"Rất thú vị." Anh nhếch môi, lạnh nhạt nở nụ cười anh tuấn đến đả thương người khác."Em có thể không tin, cho tới bây giờ tôi cũng không nghĩ ra nổi, có thể lấy được cái gì đó ở trên người phụ nữ."

"Vậy sao? Nếu thế xin mời ngài hãy thật sự quý trọng người phụ nữ hiện đang ở bên cạnh mình." Thật kỳ lạ, anh chỉ nói vô tình, lại đột nhiên khiến cô cảm thấy bình tĩnh.

Có lẽ, người phạm sai lầm là cô. Chính cô đã không biết tự lượng sức mình...

Đàn ông giống như anh, hoàn toàn không có khả năng lệ thuộc vào bản thân.

Lời nói của cô lại làm cho anh bật lên tiếng cười nhạo báng."Em đại lượng như vậy, chắc là do biết sẽ không được báo đáp phải không... bởi vì Hoài Tinh chắc chắn sẽ không cảm kích em đâu, mà em nợ tôi nên tôi vẫn đang muốn đòi lại đây."

Nghênh Hi mở to mắt, không nhìn anh nữa, đem lời nói cuồng vọng của người đàn ông, ném ra ngoài cánh cửa trái tim của mình.

"Dừng xe." Đột nhiên anh thô lỗ ra lệnh cho lái xe.

Vốn dĩ xe đang chạy ra hướng vùng ngoại thành, lại thay đổi tạm dừng lại ở gần đó. Trời sắp tối rồi, trên đường cái xe cộ đi lại đã vô cùng thưa thớt.

"Xuống xe." Anh hạ lệnh, lãnh khốc xua đuổi cô. Biết rõ ở nơi này không thể gọi được xe tắc xi, cô sẽ phải đi bộ vài giờ mới đến nội thành, mới về được nơi ở.

Nghênh Hi mở to mắt, nhìn sâu vào ánh mắt âm trầm của anh. Cô không hề phản kháng, không một chút suy nghĩ, mở cửa xe, bước ra khỏi chỗ ngồi ấm áp, sống lưng thẳng tắp đứng giữa làn gió lạnh tháng mười một ...

Chợt đột nhiên, cổ tay cô bị người đàn ông ra sức nắm chặt lấy...

"Em đã từng nói em yêu tôi, em còn nhớ rõ không, Nghênh Hi." Anh cũng bước ra khỏi xe, cợt nhả nói.

"Điều ấy đã là chuyện quá khứ rồi."

Tránh khỏi bàn tay nắm giữ của anh, coi như không có cảm giác đau ở trên cổ tay, cô thẳng lưng bước đi ra khỏi tầm mắt của Hắc Diệu Tư, không hề quay đầu lại ...