Cô Vợ Bị Bỏ

Chương 17: Chương 6.2




Quay đầu lại, cô nhìn thấy anh đã đi vào phòng ngủ, đang ôm lấy cô từ phía sau...

"Tuyệt không có gì phải khó hiểu, từ trước đến nay tôi rất hào phóng đối với việc bao nuôi tình nhân." Anh dễ dàng đoán được tâm sự của cô.

Tuy lời anh nói lại một lần nữa làm cô đau đớn, nhưng Nghênh Hi quyết định không thèm chú ý đến.

"Anh muốn tôi mặc bộ nào?" Cô bình tĩnh hỏi, che dấu cảm xúc của mình thật sâu.

Anh vươn tay, chỉ vào bộ lễ phục màu đỏ, thấp ngực lộ vai nóng bỏng, hạ lệnh không lời giống như kiểu quân vương, nhất định không cho phép nghi hoặc.

"Tôi sẽ lập tức thay ngay." Cô nhẹ nhàng đáp lại, âm điệu cứng nhắc, nhẹ nhàng, không có cảm xúc.

Giống như cảm thấy bị mê hoặc, đột nhiên anh nắm chặt vào cánh tay để trần của cô...

"Em nhu thuận như vậy là có mục đích gì đây hả?" Bàn tay anh ôm trọn lấy bầu vú ấm áp của cô đầy vẻ chiếm hữu.

"Tôi chạy thoát được khỏi bàn tay của anh sao?" Giọng của cô run rẩy.

"Em sẽ không thoát khỏi tay tôi đâu." Anh nói chắc chắn, buông tay hài lòng nói.

******************

Hắc Diệu Tư dường như có công việc cần phải gấp rút hoàn thành.

Anh không còn thường xuyên tìm đến cô, nhưng cũng có đôi khi, đột nhiên tâm huyết dâng trào anh lại sắp xếp cho cô đáp máy bay ra nước ngoài để gặp gỡ, tại khách sạn muốn nàng, buổi sáng hôm sau lại sai người đưa cô về Đài Loan.

Gặp những lúc như thế này, bắt buộc Nghênh Hi lại phải xin phép Mike.

Rất khó tưởng tượng, cô phải trải qua cuộc sống giống như người hai mặt thế này.

Đương nhiên khi không có Hắc Diệu Tư đây, cô cảm thấy mình được tự do thoải mái, nhưng lúc ở bên cạnh anh, ngay cả hơi thở cô cũng phải rất cẩn thận.

Mà đại đa số thời gian khi anh không tìm đến cô, Nghênh Hi biết rất rõ, Hắc Diệu Tư tuyệt đối không hề ôm ấp một người phụ nữ nào khác.

Cô tin tưởng trải chờ đợi nhàm chán, cố gắng làm hình mẫu người tình hiền lành.

“Tiểu thư, cô ngồi một mình thôi sao?”

Một người đàn ông anh tuấn tay cầm chén rượu, đi đến bên người Nghênh Hi, ôn nhu hỏi cô.

“Tôi...”

“Cô có để ý đến việc tôi ngồi ở đây hay không?” Thấy cô có chút do dự, người đàn ông lập tức hỏi.

“E rằng là có sự bất tiện, tôi đang chờ người.”

“Tôi cùng ngồi chờ cùng với cô được chứ?” Dĩ nhiên anh ta đã ngồi xuống.

Nghênh Hi thở ra một hơi. Người đàn ông xa lạ này ăn mặt cực kỳ đẹp đẽ, tướng mạo đường đường, xem ra cực ký tự tin... cô không khỏi đoán rằng, có phải đàn ông áo mũ chỉnh tề đều không biết đến sự khiêm tốn hay không?

Giống như Hắc Diệu Tư, lại càng kiêu căng hơn giữa những người ngạo mạn.

“Tiểu thư họ gì?” Người đàn ông tiếp tục hỏi, tiếng nói ôn tồn trầm thấp, tư thái trần đầy tình cảm.

Cô chăm chú nhìn ngũ quan người đàn ông một cách sâu xa, tựa hồ có chút hoài nghi lẫn vào.

“Tôi họ Thương.” Cô đáp.

Người đàn ông duỗi thẳng cặp chân dài, tao nhã chồng lên nhau. “Hôm nay tôi cực ký may mắn, cô là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi đã thấy.”

Nghênh Hi không nhịn được mỉm cười. Đúng vậy, là người phụ nữ đẹp nhất “hôm nay”.

Lâu nay sống cùng với Hắc Diệu Tư, cô đã có thể dễ dàng nhận ra lời nói bậy bạ của đàn ông.

Nhưng cô vẫn không dám nói ra, quả thật lời nói của đối phương làm cho lòng cô thoáng xao động...

Đã hơn hai tháng qua, không cần phải lo lắng cho cuộc sống nữa, lại càng không phải dày đọa bản thân nữa, có thể vẻ ngoài của cô đã thật sự thay đổi rất nhiều.

“Cô cười rộ lên nhìn rất đẹp.” Người đàn ông khàn giọng nói.

“Người phụ nữ của tôi có đẹp hay không, không liên quan tới anh!” Giọng nói lạnh lùng của Hắc Diệu Tư đột nhiên vang lên.

“A Tư?”

Vẻ mặt của người đàn ông xa lạ trở nên kinh ngạc, lại trực tiếp gọi tên của Hắc Diệu Tư.

“Chết tiệt.” Thấy rõ đối phương là ai, Hắc Diệu Tư mặt mày nhăn lại, thì thào nguyền rủa.

“ Người phụ nữ của cậu sao?” Người đàn ông nhếch đôi long mày lên, như cười như không.

“Đứng dậy!” Hoàn toàn không để ý tới sự nghi vấn của đối phương, không chút khách khí anh đẩy đối thủ ra, đoạt lại ngai vàng thuộc về mình.

Nghênh Hi kinh ngạc nhìn chằm chằm một màn này.

“Này... A Tư, cậu đuổi bạn tốt của mình đi như vậy, rất không có tình cảm an hem đấy nhé.” Anh ta hướng Nghênh Hi nháy mắt mấy cái, cử chỉ ám muội.

“Mau trở về vị trí của cậu đi!” Hắc Diệu Tư trừng mắt nhìn đối phương, sắc mặt âm ỷ.