Cô Vợ Bí Ẩn

Chương 96: Anh thật sự tha thứ cho em rồi sao?




Mấy ngày kế tiếp, Bạch Lăng Diệp đều thường xuyên ở cạnh Hàn Trạch Dương, cứ khi tan làm là cô sẽ ghé ngay phòng bệnh của anh mà không phải trở về nhà.

Nhờ sự chăm sóc của cô mà vết thương của Hàn Trạch Dương cũng sắp lành hẳn, anh cũng đã có thể xuống giường đi lại, nói chung là sắp có thể xuất viện được rồi.

Mấy ngày nay, khi rảnh Bạch Lăng Diệp đều sẽ dìu anh ra ngoài đi dạo để hít thở không khí, Hàn Trạch Dương không phải là người yếu đuối gì, thực ra anh cũng có thể tự mình đi được, tuy nhiên việc được cô dìu đi, anh đương nhiên sẽ không từ chối phúc lợi này rồi.

Chiều nào cũng vậy, lúc hai người đi dạo đều sẽ rải cẩu lương khắp cả cái bệnh viện, những người ở đây đều tỏ vẻ đã quen với cảnh này rồi.

Hôm nay vừa đi dạo một vòng trở về, Bạch Lăng Diệp liền dìu anh trở về phòng bệnh, chỉ là vừa vào tới phòng bệnh, bước chân Hàn Trạch Dương chợt khựng lại.

Thấy anh bất chợt dừng lại, Bạch Lăng Diệp ở phía sau lưng anh liền ôm lấy cánh tay anh đang định hỏi chợt nhìn thấy có người ở trong phòng bệnh, cô liền nuốt lại những lời muốn nói vào bụng.

Mà Hàn Trạch Dương sau khi nhìn thấy người trong phòng, anh chỉ lạnh nhạt hỏi một câu: "Cô tới đây làm gì?"

"Trạch Dương, nghe nói anh bị bệnh nên em tới để thăm anh!" Thẩm Nhạc Y ngại ngùng nói, sau khi thấy Bạch Lăng Diệp đi phía sau Hàn Trạch Dương thì sắc mặt của cô ta có chút trầm xuống.

Hàn Trạch Dương cười lạnh: "Đến thăm tôi? Vậy thì cô cũng thấy rồi đấy, bây giờ tôi đã không sao rồi, cô có thể đi rồi!" nói xong anh tiến lên đi thẳng về phía phòng bệnh.

Bạch Lăng Diệp đi phía sau anh thấy vậy cũng lập tức dìu anh trở về phòng bệnh mặc kệ sự có mặt của Thẩm Nhạc Y.

Thẩm Nhạc Y thấy Hàn Trạch Dương không để ý đến mình, lập tức đi tới nói: "Trạch Dương, anh, em xin anh, anh có thể tha thứ cho em được không?" nói rồi cô ta nhìn về phía Bạch Lăng Diệp sau đó quỳ xuống nói, "Cô Bạch, tôi biết điều này hơi quá đáng, nhưng xin cô xin anh ấy tha thứ cho tôi được không?"

Bạch Lăng Diệp nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, đây chính là người mà hôm trước đã ôm Hàn Trạch Dương ngay trước mặt cô, bây giờ nhìn kỹ lại cô mới chợt nhớ ra, hình như cô đã gặp người này ở đâu rồi.

Thẩm Nhạc Y thấy Bạch Lăng Diệp cứ nhìn chằm chằm mình mà không nói gì, cô ta càng sốt ruột hơn, đi tới cạnh bên Bạch Lăng Diệp van xin: "Tôi xin cô, cô giúp tôi được không?"

Đúng rồi, cô ta chính là người đã đụng phải cô khi cô mua quà giáng sinh ở cửa hàng lưu niệm, nhưng mà bộ dáng của cô ta lúc đó và bây giờ hoàn toàn là trái ngược nhau.

Bạch Lăng Diệp cười lạnh nhìn Thẩm Nhạc Y giả vờ yếu đuối trước mặt, trong lòng không khỏi khinh bỉ, đây chính là bộ dáng của một trà xanh đích thực mà.

Nếu đã muốn diễn thì cô diễn cùng cô ta đến cùng vậy.

Bạch Lăng Diệp bộ dáng vội vã cúi xuống, đỡ cô ta đứng dậy, "Cô này, có chuyện gì, cô từ từ nói, đừng có quỳ dưới đất như vậy có được không?"

Thẩm Nhạc Y thấy Bạch Lăng Diệp đã tin tưởng mình thì lén nở một nụ cười đắc ý sau đó ngẩng đầu lên lắc đầu: "Không, tôi sẽ không đứng dậy đâu, tôi cầu xin cô, cô có thể bảo với Trạch Dương, bảo anh ấy tha thứ cho tôi được không?"

"Cái này...." Bạch Lăng Diệp ngại ngùng nhìn sang phía Hàn Trạch Dương: "Trạch Dương, anh xem, anh có thể tha thứ cho cô ấy được không?"

Hàn Trạch Dương nhíu mày nhìn Bạch Lăng Diệp, thấy cô tinh nghịch nháy nháy mắt với mình, trong lòng liền mỉm cười phối hợp cùng với cô: "Được rồi! Thẩm Nhạc Y, tôi tha thứ cho cô, bây giờ cô có thể đứng dậy rồi chứ?"

Thẩm Nhạc Y kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Hàn Trạch Dương: "Thật sao? Anh thật sự tha thứ cho em rồi sao?"

Hàn Trạch Dương không nói gì chỉ gật gật đầu.

Thẩm Nhạc Y vội vã đứng dậy, bề ngoài thì tỏ ra vui mừng nhưng trong lòng lại có chút không cam tâm, vì sao cô ta cầu xin bao lâu như vậy anh cũng không mảy may để ý, nhưng người phụ nữ kua chỉ cần nói một câu thôi thì anh lập tức tha thứ cho cô.

Nếu như lúc đó cô ta không rời đi, thì có phải anh cũng sẽ đối xử với cô ta giống như là với Bạch Lăng Diệp bây giờ không? Nghĩ tới điều này cô ta liền siết chặt nắm tay.

"Cô Thẩm, cô mau ngồi xuống đi, vừa rồi cô quỳ, chắc cũng đã bị thương rồi, để tôi kêu y tá tới kiểm tra vết thương giúp cô!"

"Không cần đâu, cũng chỉ là quỳ một chút, cũng không có bị thương!" Thẩm Nhạc Y vội vã xua tay.

"Vậy cô ngồi đó đi, đúng rồi cô uống trà nhé, ở văn phòng tôi có chút trà xanh để tôi đi pha cho cô!"

Thẩm Nhạc Y vội gật gật đầu: "Được, vậy làm phiền cô rồi!" Đây chính là cơ hội tốt của cô ta để có thể ở cùng với Hàn Trạch Dương, cô ta sao có thể từ chối chứ.

"Vậy hai người nói chuyện đi, em đi pha trà rồi sẽ trở lại!" Bạch Lăng Diệp nói sau đó lưu luyến rời tay mình khỏi tay Hàn Trạch Dương mà đi ra khỏi phòng.