Cô Vợ Bí Ẩn

Chương 91: Giữa Chúng Ta Không Có Gì Để Nói Cả!




Mấy ngày tiếp theo, Bạch Lăng Diệp liên tục đi sớm về khuya, cô không có tự nhốt mình trong phòng như lần trước nữa, thế nhưng cô lại lạnh lùng hơn trước nhiều, nói với ai cũng không quá ba câu, ngay cả Hạ Mộng Di và Bạch Tuấn Hiên lúc ở nhà cũng cảm thấy có chút ngột ngạt.

Hơn nữa cả ngày cô chỉ cắm đầu vào công việc, ngay cả khi ở nhà, sự chú ý của cô cũng là mấy cuốn sách và giấy tờ.

Hàn Trạch Dương cũng không thể gặp được cô dù chỉ một lần, cho dù nhà bọn họ có ở cạnh nhau, cứ mỗi lần anh đến, thì cô sẽ lại rời đi, hoặc là ở trong phòng không ra ngoài.

Hàn Trạch Dương chưa bao giờ cảm thấy bất lực như vậy, mỗi lần gặp, khi anh định mở miệng nói chuyện thì cô lập tức tránh đi, không để cho anh dù chỉ là một ánh mắt.

Với mọi người là như vậy, ngay cả với người bạn thân nhất là Vương Giai Kỳ mà cô cũng vẫn giữ thái độ như vậy, thái độ này của cô không khỏi khiến mọi người căng thẳng khi đối mặt.

Cuối cùng, không thể để mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy nữa, Hàn Trạch Dương quyết định nhất định phải tìm cô để nói chuyện cho rõ ràng.

Biết Bạch Lăng Diệp thường xuyên đi sớm về muộn, Hàn Trạch Dương quyết định tới bệnh viện để tìm cô.

Nhờ sự giúp đỡ của Lăng Hạo Thiên, Hàn Trạch Dương đã có lịch trình làm việc ngày hôm nay của cô.

Khi Bạch Lăng Diệp từ phòng phẫu thuật đi ra trở về phòng làm việc, vừa mở cửa đã thấy Hàn Trạch Dương đang ngồi trên ghế sô pha bên trong phòng.

Cô lập tức quay người định đi ra ngoài thì Hàn Trạch Dương lập tức đứng dậy kéo lấy tay cô, không để cô đi.

Bạch Lăng Diệp bực tức quay người lại lạnh lùng nói: "Hàn Trạch Dương, buông tay!"

"Anh không buông, bây giờ em ngồi xuống đây chúng ta cần nói chuyện!"

"Giữa chúng ta không có gì để nói cả!"

"Không, anh có chuyện cần phải giải thích với em!"

"Giải thích? Chính mắt tôi đã nhìn thấy, anh còn muốn giải thích như nào nữa?" Bạch Lăng Diệp bật cười nói, nụ cười của cô chứa đựng sự châm chọc.

"Không, em nghe anh nói, thực ra mọi chuyện em thấy chỉ là hiểu lầm mà thôi!"

"Hiểu lầm? Anh đang cho rằng tôi mắt đui hay là mù?"

"Lăng Diệp, em nghe anh nói, có những chuyện nhìn bề ngoài thì là như vậy nhưng thật ra bên trong lại không như những gì chúng ta nhìn thấy!"

"Ý anh là gì? Đừng nói là anh không cố ý ôm cô ta mà do cô ta tự sà vào lòng anh nha! Lý do này cũng cũ quá rồi!"

"Đúng vậy, là do cô ta tự lao vào lòng anh, lúc anh còn chưa kịp phản ứng thì em đã bước vào!"

"Ha!" Bạch Lăng Diệp cười lạnh, "Vậy ý anh là tôi tới không đúng lúc làm phá hỏng chuyện tốt của hai người phải không?"

"Ý anh không phải như vậy! Tại sao em không chịu nghe anh giải thích chứ?"

"Ha, giải thích thì có tác dụng gì chứ?" Bạch Lăng Diệp nở nụ cười giễu cợt, "Nếu anh còn không buông tay tôi sẽ gọi bảo vệ đến đó!"

"Lăng Diệp, anh không...."

"Buông tay!" Bạch Lăng Diệp tức giận mà quát một tiếng.

Hàn Trạch Dương thấy cô tức giận thì lập tức nới lỏng bàn tay đang nắm lấy tay của cô, anh thở dài nói: "Em đừng tức giận, để khi khác em bình tĩnh lại rồi chúng ta tiếp tục nói chuyện!"

Bạch Lăng Diệp thu lại cánh tay vừa bị anh nắm lấy, cô lạnh lùng lướt qua anh, đi tới ngồi xuống ghế, "Tôi không có chuyện gì muốn nói với anh, anh trở về đi!"

Hàn Trạch Dương chỉ có thể bất lực rời khỏi phòng làm việc của cô.

Rốt cuộc thì cô ấy vẫn không cho anh cơ hội để giải thích, chỉ trách lúc đó anh quá thiếu phòng bị khi để cho Thẩm Nhạc Y có cơ hội tiếp cận anh.

Hàn Trạch Dương thở dài, thôi vậy, cách này này không được thì anh lại nghĩ cách khác vậy.

Lăng Hạo Thiên đúng lúc đi ngang qua thấy vẻ mặt này của Hàn Trạch Dương liền đi tới vỗ vai anh an ủi: "Thôi nào, thế nào rồi thì cô ấy cũng sẽ hiểu cho cậu thôi! Đừng thở dài nữa, chúng ta đi uống một chút!"

Hàn Trạch Dương vừa đi, Bạch Lăng Diệp liền nhận được tin nhắn của Cố Thành, anh đã gửi toàn bộ tư liệu anh điều tra được về quan hệ của Thẩm Nhạc Y và Hàn Trạch Dương cho cô.

Anh hy vọng chuyện này sẽ có ích cho cô, mấy ngày nay anh đã nhìn thấy thái độ của Bạch Lăng Diệp đối với mọi người và ngay cả với anh cũng rất khách khí, anh không muốn thấy một Bạch Lăng Diệp như vậy, cho dù thế nào đi nữa anh vẫn muốn thấy một Bạch Lăng Diệp như trước đây luôn vui vẻ nói nói cười cười trước mặt anh, chứ không phải như cô bây giờ cả ngày chỉ chú tâm vào công việc, khuôn mặt luôn không mang chút cảm xúc nào.

Vì vậy anh quyết định gửi những tư liệu này cho cô, mong chúng có thể giúp hai người làm lành, để làm cho Bạch Lăng Diệp trước kia có thể quay trở lại.

Có lẽ đây là chuyện cuối cùng anh có thể làm cho cô với tư cách là một người thích cô, từ nay về sau anh anh sẽ ở bên cạnh cô với tư cách là một người bạn, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Đoạn tình cảm này của anh đáng lẽ nên kết thúc từ lâu rồi mới phải, là do anh quá cố chấp mà thôi.