Sau khi đưa Hàn Lạc Vi về khách sạn, trên đường trở về, Bạch Lăng Diệp quay sang hỏi Hàn Trạch Dương: "Trạch Dương, có phải giữa em gái anh và Lục Hạo xảy ra chuyện gì phải không?"
Hàn Trạch Dương nhướng mày, nhân lúc dừng đèn đỏ anh quay sang nhìn cô: "Em nhìn ra gì rồi sao?"
"Không có, em chỉ thấy là thái độ của bọn họ không giống như là quan hệ bạn bè bình thường, hơn nữa hình như em gái anh còn như đang né tránh Lục Hạo!"
"Ừm!" Hàn Trạch Dương gật đầu một cái sau đó tiếp tục lái xe.
"Vậy rốt cuộc, giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì?"
"Giờ đang trên đường, lát nữa về sẽ kể cho em nghe!"
Sau khi nghe Hàn Trạch Dương kể, Bạch Lăng Diệp cũng đã đại khái hiểu được chuyện của hai người bọn họ, chỉ là cô vẫn có thắc mắc.
Theo như Hàn Trạch Dương nói thì Lục Hạo không thích Hàn Lạc Vi, nên mới luôn né tránh, nhưng hôm nay ngược lại cô thấy người cố ý né tránh lại là Hàn Lạc Vi.
Thôi bỏ đi, chuyện của hai người bọn họ cô cũng không cần biết quá nhiều, điều cô cần quan tâm bây giờ chính là chuyện của cô.
Theo như sắp xếp thì lễ đính hôn của Bạch Lăng Diệp và Hàn Trạch Dương sẽ được tổ chức vào đầu tháng sau. Mà hôm nay đã là ngày 21, cũng tức là chỉ còn hơn hai tuần nữa thôi.
Bạch Lăng Diệp thở dài, không biết đến lúc đó cô đã sẵn sàng chưa nữa, gác lại chuyện này, cô đi đến tủ tìm quần áo để đi tắm.
Mấy ngày nay Bạch Lăng Diệp bận việc ở bệnh viện nên không có để ý tới tin tức về việc đính hôn của bọn họ vậy mà đã lan truyền khắp nơi.
Cho đến khi Vương Giai Kỳ đọc được tin tức gọi cho cô, cô mới phát hiện.
Bạch Lăng Diệp cũng không để ý đến chuyện này lắm, vì dù sao Hàn Trạch Dương cũng là chủ của một tập đoàn lớn, chuyện đính hôn của anh, đương nhiên cũng sẽ có người quan tâm.
Chỉ là Bạch Lăng Diệp không ngờ, có người lại vì chuyện này mà đến tìm cô.
Chiều nay như thường lệ, Bạch Lăng Diệp tan làm sẽ chuẩn bị về nhà, nhưng vừa bước ra tới cổng bệnh viện đã có một vệ sĩ áo đen đến tìm cô.
"Cô Bạch, mời cô đi cùng tôi một chuyến, ngài Hàn muốn gặp cô!"
Bạch Lăng Diệp nhíu mày, ngài Hàn trong miệng người này chắc chắn không phải là Hàn Trạch Dương, đây không phải tác phong làm việc của anh.
Bạch Lăng Diệp gật đầu đi theo vệ sĩ, anh ta đưa cô đến cô đến một nhà hàng đồ tây, sau đó dẫn cô đến một phòng riêng.
Bạch Lăng Diệp cũng lờ mờ đoán được thân phận của người muốn gặp cô, khi cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi trong phòng.
Bạch Lăng Diệp mỉm cười bước vào trong, sau khi cô vào vệ sĩ lập tức đóng cửa lại.
"Không biết chủ tịch Hàn đây tìm tôi là có chuyện gì?" Bạch Lăng Diệp vừa nói vừa thong thả kéo ghế ngồi xuống đối diện với ông ta.
Hàn Dật nhìn cô, vẻ mặt đánh giá, "Quả nhiên là một người phụ nữ thông minh!"
"Chủ tịch Hàn quá khen!" Bạch Lăng Diệp nở một nụ cười, lười biếng đưa tách trà lên nhấp một ngụm.
"Nếu cô đã biết thân phận của tôi thì chắc cũng biết hôm nay tôi đến đây là để làm gì!"
"Ồ, thật ngại quá, ngài không nói làm sao tôi biết ngài tới làm gì chứ?"
Hàn Dật không nổi giận mà chỉ vẫy tay, người phía sau lập tức hiểu ý đặt một chiếc vali lên bàn.
Hàn Dật đẩy chiếc vali về phía cô, "Đây là 100 triệu, số tiền này đủ để cô sống được mấy năm, cô hiểu ý tôi, biết mình phải làm gì rồi chứ?"
Bạch Lăng Diệp cười lạnh: "Chủ tịch Hàn, ngài đây là đang muốn dùng tiền để mua con trai mình sao?"
Hàn Dật kìm nén cơn giận: "Cô đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, cô phải biết thân phận của nó, nó là người thừa kế của Hàn gia, không phải ai cũng có thể xứng!"
"Ồ, nhưng tôi nghe nói anh ấy đã rời khỏi Hàn gia, cũng đã đoạn tuyệt quan hệ với ông, ông nói xem ông có tư cách gì để quản chuyện của anh ấy?"
"Cô...." Hàn Dật tức giận đứng bật dậy, người phía sau vội vã đi tới đỡ ông ta: "Chủ tịch, ngài bình tĩnh chút!"
Bạch Lăng Diệp mỉm cười nhìn ông ta, cô đứng lên, "Thứ lỗi cho yêu cầu của chủ tịch Hàn đây, tôi không thể đáp ứng, tôi đây còn có việc đi trước!"
Bạch Lăng Diệp nói xong liền sải bước đi về hướng cửa.
Khi cô đưa tay muốn mở cửa, phía sau lại truyền tới tiếng nói của Hàn Dật: "Nghe nói cô còn có một người mẹ, và một đứa em trai! Hai người đó là người thân duy nhất của cô phải không?"
Bạch Lăng Diệp dừng động tác, không quay đầu lại, giọng cô lạnh lẽo đến thấu xương: "Nếu ông dám động tới hai người họ, thì tôi sẽ khiến ông phải trả giá!"
Nói xong Bạch Lăng Diệp cũng không nán lại nữa mà mở cửa bước thẳng ra ngoài.
Vừa về đến nhà đập vào mắt cô chính là Hàn Trạch Dương, anh vừa tan làm vốn muốn đến bệnh viện đón cô lại nghe tin cô đã tan làm trở về, hơn nữa điện thoại lại không liên lạc được, nên anh đã vội vã sang đây chờ cô.