Cô Vợ Bí Ẩn

Chương 3: Cho Tôi Số Tài Khoản Của Anh




Vừa vào tới siêu thị, Bạch Tuấn Hiên liền chạy ngay tới gian hàng sách.

Bạch Lăng Diệp thở dài, cái thằng nhóc này của nhà cô, từ nhỏ đã thích đọc sách, nó là một con mọt sách chính hiệu. Có cho nó cả một ngày để đọc sách nó cũng không thấy chán.

Cô đi tới lấy giỏ sau đó bắt đầu đi chọn đồ, cô mua vài thứ đồ dùng cá nhân sau đó chọn một chút thực phẩm cho ngày mai rồi đến quầy thanh toán.

Bạch Tuấn Hiên vẫn chưa quay lại, Bạch Lăng Diệp chỉ có thể mua một cốc cà phê vừa uống vừa đợi cậu.

Một lúc sau Bạch Tuấn Hiên mới quay trở lại, trên tay cầm theo mấy cuốn sách, Bạch Lăng Diệp kiểm tra lại đồ trong giỏ, bắt đầu thanh toán.

Bạch Tuấn Hiên đi tới, mắt vẫn còn gián trên mấy cuốn sách, cậu không có nhìn đường, vì vậy liền vấp phải bánh xe của một chiếc xe đẩy làm chiếc xe lao về phía trước.

Bạch Lăng Diệp thấy chiếc xe lao về phía mình thì liền phản ứng rất nhanh, nghiêng sang một bên để né tránh, rồi đưa tay cản chiếc xe lại.

Cả người cô thì an toàn nhưng cốc cà phê trong tay cô thì không như vậy, nó nghiêng sang một bên rồi đổ lên áo của một người đàn ông.

Bạch Lăng Diệp hốt hoảng thu lại cốc cà phê rồi ngẩng đầu nhìn người đàn ông, cô ngây ngẩn trong giây lát sau đó liền phản ứng lại, lập tức cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi anh, vừa rồi không phải tôi cố ý đâu! Nếu cần thì tôi sẽ đền cho anh!"

Bạch Lăng Diệp cô đã từng gặp qua vô số đàn ông, người đàn ông đẹp trai như vậy thì cũng chỉ có vài người, Cố Thành cũng là một trong số đó, nhưng khí chất của người này có điểm rất riêng biệt làm cho cô ngây ngẩn.

Người đàn ông lạnh lùng nhìn Bạch Lăng Diệp rồi hỏi: "Đền? Cô định đền như thế nào? Đừng nói là mang chiếc áo này giặt sạch rồi trả lại cho tôi nha!"

Anh từng gặp nhiều trường hợp như vậy rồi, anh nghĩ cô cũng sẽ như những cô gái khác, dùng cách này để tiếp cận anh.

Bạch Lăng Diệp nhíu mày nhìn nhìn chiếc áo, chiếc áo này là hàng đặt may, cho dù cô có đem nó về giặt sạch, thì nó cũng không còn nguyên vẹn như lúc đầu nữa.

Suy nghĩ một lúc, Bạch Lăng Diệp đột nhiên lên tiếng: "Cho tôi số tài khoản của anh!"

"Hả?" Hàn Trạch Dương còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình bị câu nói này của cô làm cho kinh ngạc.

Không chỉ có anh kinh ngạc mà Bạch Tuấn Hiên vừa mới đi tới đang định hỏi chị mình có sao không cũng bị câu nói của cô làm cho bất ngờ, cậu đứng đó nhìn chị gái mình, rồi lại nhìn người đàn ông ở bên cạnh, có lẽ lúc này cậu không nên lên tiếng thì hơn.

Bạch Lăng Diệp lúc này mới cảm thấy câu nói của mình lúc nãy hình như hơi khó hiểu nên đành giải thích: "Ý tôi là, anh cho tôi số tài khoản của anh, về nhà tôi sẽ chuyển số tiền đền áo cho anh, bây giờ tôi không có mang đủ tiền!"

Hàn Trạch Dương trầm lặng giây lát, thì ra cô không phải muốn tiếp cận anh, mà là thực sự muốn đền áo cho anh, có phải anh vừa tự mình đa tình rồi không?

Trầm ngâm một lúc, anh liền nói: "Không cần đâu, dù sao cũng không phải là lỗi của cô!"

Bạch Lăng Diệp nghĩ nghĩ, cô vẫn cảm thấy có chút áy náy, cô đành nói: "Vậy được, đây là danh thiếp của tôi, có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì anh có thể liên lạc, coi như là đền bù cho cái áo của anh!" Cô rút từ trong ví ra một tấm danh thiếp đưa cho anh, dù sao người ta cũng không cần đền, cô cũng không thể mặt dày đòi đền cho người ta được, cách này có thể làm cho cô bớt áy náy.

Hàn Trạch Dương đưa tay nhận lấy tấm danh thiếp từ tay cô, tiện tay nhét vào túi quần.

Bạch Lăng Diệp thấy chuyện đã giải quyết xong liền đi tới lấy mấy cuốn sách trong tay Bạch Tuấn Hiên thanh toán nốt sau đó kéo cậu ra khỏi siêu thị.

Ra khỏi siêu thị rồi, Bạch Tuấn Hiên mới lên tiếng hỏi: "Chị, vừa rồi chị có bị sao không? Xin lỗi, vừa rồi là lỗi của em mới gây ra rắc rối cho chị!" Bạch Tuấn Hiên vừa đi vừa cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi.

"Cái thằng nhóc này, lần sau đi đường thì nhớ nhìn đường đó, cũng may thân thủ của chị tốt mới không có chuyện gì, chỉ là lại gây rắc rối cho người khác!" Bạch Lăng Diệp vốn dĩ định mắng Bạch Tuấn Hiên một trận nhưng nhìn thấy bộ dạng hối lỗi của cậu đành phải dịu dọng lại.

Bạch Tuấn Hiên thấy chị gái không có trách mắng mình thì ngẩng đầu nói: "Chị, chị yên tâm đi, lần sau ra đường, em chắc chắn sẽ nhìn đường, không để chuyện như ngày hôm nay xảy ra một lần nào nữa!"

Bạch Lăng Diệp mỉm cười xoa đầu cậu: "Như vậy mới được chứ!"

"Đừng có mà xoa đầu em, em đã không còn là trẻ con nữa rồi!" Bạch Tuấn Hiên ghét bỏ hất cái tay của cô đang xoa đầu mình ra, sau đó đi lên phía trước.

Bạch Lăng Diệp cười cười đi ở phía sau.

Hàn Trạch Dương đi ra khỏi siêu thị ngay sau hai chị em cô, nhìn thấy một màn này thì không tự chủ được mà cong khóe miệng, cô gái này đúng là đặc biệt.