Cô Vợ Bí Ẩn

Chương 2: Mẹ! Con Trở Về Rồi!




Rất nhanh, liền tới nhà cũ Hạ gia, Bạch Lăng Diệp dặn tài xế đợi ở ngoài sau đó xuống xe đi vào trong nhà.

Hạ gia tuy không phải gia tộc lớn nhưng cũng là một trong những gia tộc đứng đầu về thương nghiệp ở Giang Thành, nhưng đó là những đời trước, từ khi ông cô giao lại công ty cho chú hai của cô thì công ty làm ăn ngày càng sụt giảm, nếu không phải có sự nhúng tay đằng sau của ông ngoại cô, có khi bây giờ công ty chỉ còn lại một cái vỏ rỗng.

Nhà cũ của Hạ gia cũng coi như là khá lớn, người hầu kẻ hạ đầy đủ.

Thấy cô tới, quản gia liền mỉm cười chào cô: "Đại tiểu thư! Cô đã trở về!"

"Vâng, chú Phong, con trở về rồi!" Bạch Lăng Diệp cũng mỉm cười gật đầu với ông. Trong nhà này, ngoài ông ngoại, người đối tốt với ba mẹ con cô có lẽ chỉ còn có Phong quản gia.

Ông làm quản gia cho cái nhà này từ khi ông ngoại cô chính thức lên làm gia chủ, đến nay cũng đã 40 năm.

Bạch Lăng Diệp còn đang muốn hỏi về mẹ cô, thì từ trong nhà truyền ra tiếng nói của thím hai cô: "Ai zô! Là Bạch Lăng Diệp sao? Mày trở về cũng thật đúng lúc, mau chóng đem mẹ và em trai của mày cuốn xéo khỏi cái nhà này đi!"

Bạch Lăng Diệp ngẩng đầu nhìn bà ta cười lạnh: "Không cần thím phải đuổi, tôi tới đây là để đón mẹ và em trai tôi! Chúng tôi đi ngay bây giờ đây!"

"Vậy thì mau cuốn xéo đi, đừng làm bẩn ngôi nhà này thêm nữa!" Từ Minh Diễm hừ lạnh một tiếng rồi quay trở vào nhà.

Hạ Mộng Di vừa thấy người tới là con gái thì lập tức đi tới ôm lấy cô: "Lăng Diệp, cuối cùng con cũng trở về rồi!"

"Chị! chị đã trở về!" Bạch Tuấn Hiên cũng chạy tới trước mặt cô.

Bạch Lăng Diệp xoa đầu của cậu cười nói: "Phải, chị trở về rồi!"

Nói xong cô vỗ vỗ lưng mẹ mình an ủi: "Mẹ! Con trở về rồi, bây giờ con đưa hai người rời khỏi nơi này!"

Hạ Mộng Di lập tức buông cô ra nhìn cô hỏi: "Con muốn đưa chúng ta đi đâu? Bây giờ chúng ta còn có thể đi đâu được cơ chứ?"

Bạch Lăng Diệp cười cười kéo tay bà, "Mẹ, mẹ phải tin con gái mẹ chứ! Mấy năm con ở nước ngoài, kiếm được một khoản tiền, con đã mua một căn nhà, bây giờ chúng ta dọn tới đó sống được không?"

Hạ Mộng Di lúc này mới bớt lo lắng, gật gật đầu.

Bạch Lăng Diệp giúp hai người thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi nhà cũ Hạ gia.

Lên xe taxi, cô bảo tài xế chạy xe tới địa chỉ mà Cố Thành đã cho cô.

Bạch Lăng Diệp đưa thẻ ra vào cho bảo vệ của khu chung cư, họ lập tức mở cửa giúp cô đi vào.

Bạch Lăng Diệp xuống xe, trả tiền cho tài xế taxi rồi lấy đồ đạc mang lên lầu, căn nhà Cố Thành mua cho cô ở lầu 5, cũng may họ có không nhiều đồ đạc lắm, chỉ là mấy vali quần áo và đồ dùng.

Sau khi tới lầu 5, Bạch Lăng Diệp nhập mật khẩu mở cửa sau đó vào nhà, Cố Thành đã cho người dọn dẹp và sắp xếp nơi này, nên bây giờ bọn họ chỉ việc chuyển tới ở mà thôi.

Hạ Mộng Di từ khi bước vào nhà thì không khỏi ngạc nhiên, còn Bạch Tuấn Hiên thì háo hức chạy khắp nơi xem xét.

Căn nhà khá rộng, có bốn phòng ngủ, một phòng khách, một phòng ăn và một phòng bếp. Mỗi phòng đều đã được sắp xếp đầy đủ tiện nghi.

Hạ Mộng Di lo lắng nhìn Bạch Lăng Diệp hỏi: "Căn nhà này, con mua bao nhiêu tiền, có phải rất đắt không?" Tuy bà không biết giá trị của căn nhà này là bao nhiêu, nhưng căn nhà rộng như vậy, giá cả ắt hẳn là không rẻ.

"À... thì...." Bạch Lăng Diệp ấp úng, cô làm sao biết giá của căn nhà này chứ? Người mua nó cũng đâu phải là cô, bây giờ cô chỉ có thể lấy cớ để lấp liếm mà thôi: "À thì căn nhà này là của một người bạn của con! Cậu ấy không ở đây nữa nên con mua lại của cậu ấy! Mẹ yên tâm đi, giá không hề đắt, nằm trong khả năng chi trả của con!"

Dù sao căn nhà này là Cố Thành mua giúp cô, nhưng tiền là tiền của cô, nên nói như vậy cũng không hề sai.

Sau khi chọn phòng và sắp xếp đồ đạc, Bạch Lăng Diệp gọi đồ ăn ngoài tới, vì mới chuyển tới, trong tủ lạnh còn chưa có bất cứ đồ gì.

Sau khi ăn tối xong, Bạch Lăng Diệp muốn ra ngoài mua chút đồ, dù sao cô cũng phải mua một số đồ dùng cần thiết và một số thực phẩm để cho bữa sáng ngày mai.

Bạch Tuấn Hiên cũng muốn đi theo, Hạ Mộng Di thì đã đi nghỉ ngơi.

Dọn dẹp xong, hai chị em cùng nhau đi xuống siêu thị dưới lầu.

Bạch Tuấn Hiên hăm hở chạy vào siêu thị trước, Bạch Lăng Diệp đi phía sau vừa đi vừa nhìn cậu cười cười: "Cái thằng nhóc này, lớn rồi mà vẫn còn như trẻ con vậy hả?"

Bạch Tuấn Hiên quay lại nhìn chị mình: "Chị, chị vừa lẩm bẩm cái gì đấy hả? Còn không mau đi thôi, chậm tý nữa, siêu thị đóng cửa thì sao?"

Bạch Lăng Diệp mỉm cười: "Không có gì, chúng ta mau đi thôi!"