Thẩm Nhạc Y kinh ngạc đứng khựng lại, tại sao Bạch Lăng Diệp lại chỉ đích danh cô như vậy? Không phải là cô ta biết chuyện gì rồi chứ? Không thể nào, chuyện này cô đã làm rất kín kẽ, làm sao Bạch Lăng Diệp có thể biết được, hơn nữa còn có Hạ An An giúp cô che giấu mà.
Nghĩ vậy, Thẩm Nhạc Y quay đầu nở một nụ cười đầy miễn cưỡng, "Cái đó! Chủ tịch! Tôi thấy trong người có chút không khoẻ nên muốn ra ngoài hít thở không khí chút!"
Bạch Lăng Diệp cười nhẹ một tiếng, "Vậy sao? Vậy thì cô nên ở lại xem hết video này rồi hẵng quyết định có nên rời đi hay không?"
Lời Bạch Lăng Diệp vừa dứt, màn hình lớn phía sau lưng cô liền xuất hiện đoạn video Cố Thành tiễn cô rời khỏi tập đoàn mà tấm ảnh trên mạng kia đăng lên, nhưng giữa hai người không hề có cử chỉ ám muội nào như trong bức ảnh kia, có thể thấy bức ảnh kia là do góc chụp có vấn đề.
Mà khi zoom một góc video lên có thể nhìn thấy bóng dáng lén lút của Thẩm Nhạc Y núp ở một góc đang giơ điện thoại về phía hai người bọn họ.
Đoạn video này đã chứng minh, Thẩm Nhạc Y chính là người đã chụp những bức ảnh kia đưa lên mạng.
Mọi người quay người lập tức quay đầu nhìn Thẩm Nhạc Y mà chỉ trỏ.
Thẩm Nhạc Y hoang mang lắc đầu, "Không thể nào! Không phải!.
"
"Không phải tập đoàn không có camera ở góc đó sao phải không?" Bạch Lăng Diệp mỉm cười cắt lời cô ta, "Đúng là tập đoàn không lắp camera ở góc đó nhưng trùng hợp là tòa nhà đối diện lại có!"
Bạch Lăng Diệp liếc nhìn Thẩm Nhạc Y cười nhẹ, "Vẫn còn chưa hết đâu!"
Dứt lời, trên màn hình lại chuyển qua hình ảnh tin nhắn giữa phóng viên và Thẩm Nhạc Y, trong tin nhắn ghi rõ việc Thẩm Nhạc Y nhờ phóng viên đăng tin, còn có bức ảnh chụp Bạch Lăng Diệp và Cố Thành trước cổng công ty.
Lúc này mọi người dưới khán đài đều xôn xao, có người bắt đầu chỉ chỏ về phía Thẩm Nhạc Y mà bàn tán.
"Thật không ngờ! Bề ngoài cô ta xinh đẹp mà lòng dạ lại rắn độc như vậy!"
"Đúng vậy! Thật không ngờ bình thường cô ta hiền lành như vậy hoá ra đều là giả vờ cả!"
!.
.
Những lời này cứ liên tục rơi vào tai Thẩm Nhạc Y khiến cô ta chỉ muốn chạy trốn khỏi nơi này, chạy đi thật xa.
Ngay cả đồng nghiệp ở bên cạnh cũng nhìn cô ta với ánh mắt đầy khinh bỉ.
Trước sân khấu, các phóng viên thi nhau chụp lại cảnh hiện trường, thật không ngờ chỉ là một buổi tiệc thường niên thôi mà lại có nhiều tin tức như vậy, đảm bảo tin tức ngày mai sẽ rất đặc sắc đây.
"Mọi người bình tĩnh một chút!" Trên sân khấu, Bạch Lăng Diệp lại một lần nữa lên tiếng, "Thật xin lỗi vì để sự việc này ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người! Nếu cô Thẩm đây đã không còn gì để nói, vậy tôi tuyên bố đuổi việc cô Thẩm Nhạc Y đây, đồng thời tiến hành lệnh phong sát toàn ngành với cô ấy, sau này bất cứ công ty nào tuyển dụng cô Thẩm Nhạc Y đây đều sẽ trở thành đối thủ với tập đoàn Bạch Long!"
Một câu nói của Bạch Lăng Diệp đã chặn đứt con đường sự nghiệp của Thẩm Nhạc Y, cuộc sống sau này của cô ta chắc hẳn sẽ rất vất vả.
Nhưng mọi người ở đây không có ai là thương hại cô ta cả, bởi vì cô ta mà mấy ngày nay cổ phiếu của công ty sụt giảm, khiến công việc của bọn họ có chút bất ổn, những gì cô ta phải gánh chịu đều là hợp lẽ.
Lời Bạch Lăng Diệp dứt, bảo vệ cũng từ bên ngoài đi vào đưa Thẩm Nhạc Y ra ngoài.
Mọi sự rối loạn cũng dần biến mất, mọi người lại quay người về phía sân khấu.
Bạch Lăng Diệp mỉm cười, "Mọi người vất vả rồi! Một lần nữa chân thành cảm ơn mọi người vì sự cố gắng trong thời gian vừa qua!" Cô đưa tay nhận ly rượu từ người phục vụ, "Tôi thay mặt các vị cổ đông ở đây kính mọi người một ly, mong rằng trong năm tới mọi người sẽ cùng cố gắng để đưa tập đoàn Bạch Long của chúng ta ngày càng tốt đẹp hơn!" Nói xong cô đưa ly lên uống cạn ly rượu, "Cảm ơn mọi người!"
"Cảm ơn chủ tịch của chúng ta vì lời phát biểu vừa rồi! Bây giờ chúng ta tiếp tục buổi tiệc, tiếp theo chính là một trò chơi nhỏ mà tổng giám đốc tổ chức cho chúng ta, mọi người ai muốn chơi nào?" Bạch Lăng Diệp vừa xuống sân khấu, người chủ trì liền lên tiếng khuấy động lại không khí buổi tiệc.
Nhìn mọi người vui vẻ như vậy, Bạch Lăng Diệp mỉm cười, cô quay sang nói với Cố Thành, "Mọi chuyện đã giải quyết xong, cậu ở lại chơi cùng mọi người, tôi về trước đây!"
"Về sớm vậy sao?" Cố Thành nhìn đồng hồ trên tay sau đó hỏi.
Bạch Lăng Diệp cười cười cầm túi xách đi về phía cửa, quay đầu lại nhìn anh, "Tôi phải về nhà dỗ dành bảo bối nhà tôi!"
Cố Thành mỉm cười lắc đầu, sau khi cô đi rồi, anh cũng quay lại cùng mọi người vui vẻ.
Bạch Lăng Diệp vừa ra ngoài bãi đỗ xe liền đụng phải Thẩm Nhạc Y, cô ta vừa khóc vừa quỳ xuống cầu xin cô, "Bạch Lăng Diệp, à không chủ tịch Bạch, tôi cầu xin cô tha cho tôi lần này đi! Tôi thực sự không thể không có công việc được!".