Cô Vợ Bí Ẩn

Chương 152: 152: Tôi Làm Như Vậy Cũng Chỉ Là Muốn Tốt Cho Con Bé!





"Đừng có mơ! Chuyện này ta nhất định không cho phép!" Hàn Dật nói rồi quay người, "Tiểu thư mới trở về từ bệnh viện, trong người có chút mệt, mau đưa tiểu thư về phòng nghỉ!"
Đám người hầu nghe lệnh lập tức tiến lên muốn đưa Hàn Lạc Vi trở về phòng.

"Dừng lại!" Tần Minh Trân nãy giờ không nói một tiếng nào đột nhiên hét lên, đám người hầu lập tức sững sờ mà dừng tay lại.

Tần Minh Trân đi tới trước mặt Hàn Dật, "Ông đủ rồi đấy, đừng vì cái suy nghĩ tự cho mình là đúng kia của ông mà hủy hoại hạnh phúc cả đời của con gái!"
Hàn Dật kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt, sống cùng bà mấy chục năm, đây là lần đầu tiên ông thấy bộ dạng này của bà, "Bà vừa nói cái gì?"
"Tôi nói ông buông tha cho con bé đi! Đừng vì lợi ích của ông mà hủy hoại hạnh phúc cả đời của con bé!"

"Bà thì biết cái gì? Tôi làm như vậy cũng chỉ là muốn tốt cho con bé!"
"Tốt cho con bé? Cái tốt cho con bé mà ông nói chính là đem nó gả vào gia đình hào môn để nó sống những ngày tháng đấu đá, tranh chấp không ngừng giống như mẹ của nó ư?" Tần Minh Trân hỏi lại như đang chất vấn về chính cuộc đời của mình, sống những ngày tháng như vậy bà đã mệt mỏi lắm rồi, sớm biết như vậy bà đã không tham gả vào hào môn, làm tiểu tam phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác rồi.

Bây giờ bà thực sự không muốn con gái mình cũng phải sống trong những ngày tháng giống như mình, ngày ngày khom lưng bó gối, nịnh nọt chồng con, cuộc sống như vậy thật sự rất vất vả.

Ở bên Lục Hạo cũng tốt, ít nhất nó sẽ không phải sống trong cái giới hào môn bên ngoài hào nhoáng, nhưng bên trong lại đầy rẫy những âm mưu và thủ đoạn như thế này.

Hàn Dật còn chưa kịp nói gì, một người hầu đã cầm điện thoại chạy tới nói: "Chủ tịch, ngài có điện thoại!"
Hàn Dật không vui cầm lấy điện thoại đi lên lầu nghe máy.

Tần Minh Trân nhìn Hàn Lạc Vi cùng Lục Hạo nói: "Hai đứa yên tâm đi, mẹ nhất định sẽ không để ông ấy chia cắt hai đứa đâu!" Nói rồi bà quay sang nhìn Lục Hạo, "Nếu như con bé đã chọn cậu, tôi hy vọng sau này cậu phải chăm sóc cho nó thật tốt, tuyệt đối không được để cho nó chịu ấm ức!"
"Tôi biết! Tôi nhất định sẽ không để cô ấy chịu ấm ức dù chỉ một chút!" Mặc dù anh không thích Tần Minh Trân, nhưng anh có thể nhìn ra tình cảm bà dành cho Hàn Lạc Vi thực sự rất cao cả, nhưng mà những chuyện mà bà đã từng làm với hai mẹ con Hàn Trạch Dương khiến anh vẫn không thể nào có hảo cảm tốt với bà.

Hàn Dật sau khi nghe điện thoại xong quay trở lại, thái độ dường như đã được xoay chuyển, ông ta nhìn Hàn Lạc Vi cùng Lục Hạo thở dài một hơi nói, "Thôi! Nếu hai đứa đã thật lòng muốn ở bên nhau thì cứ như vậy đi!"
Cả ba người vừa nghe thấy câu này của ông ta thì không khỏi kinh ngạc, điều gì lại khiến cho ông ngay sau một cuộc điện thoại lại có thể thay đổi thái độ nhanh như vậy.


Tuy trong lòng đều có thắc mắc nhưng cả ba người vẫn là vui mừng, nhất là Hàn Lạc Vi, khi vừa nghe câu này, cô liền lên tiếng hỏi lại: "Ba! Ba nói thật sao? Ba đồng ý cho chúng con ở bên nhau?"
Hàn Dật đi tới ghế cầm lấy mắt kính, xoay người đi về phía cầu thang: "Các người muốn làm gì thì làm, tôi mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước!"
Hàn Lạc Vi vui mừng mà xoay người ôm lấy cổ Lục Hạo: "Lục Hạo! Thật tốt quá, cuối cùng ba em cũng đồng ý rồi!"
Lục Hạo mỉm cười, "Đúng vậy! Thật tốt quá!" Bên ngoài thì anh có vẻ như rất vui, nhưng trong lòng anh lại có nhiều hơn là những khúc mắc và sự lo lắng, tại sao Hàn Dật lại dễ dàng đồng ý chuyện của hai người bọn họ như vậy? Sẽ không phải là ông ta còn có âm mưu gì nữa đấy chứ?
Mà Tần Minh Trân cũng có những suy nghĩ tương tự với Lục Hạo, với hiểu biết của bà về ông ta, ông ta sẽ không dễ dàng đồng ý chuyện này nếu như không nhận được lợi ích gì, chuyện này bà nhất định phải thăm dò lại.

Tần Minh Trân nhìn Lục Hạo "Cũng không còn sớm nữa, hay là cậu ở lại dùng bữa tối đi!"
Lục Hạo nhìn Hàn Lạc Vi một cái rồi mới ngẩng đầu lên nhìn bà: "Không cần đâu, Hàn phu nhân, buổi tối tôi còn có việc!"
Hàn Lạc Vi nhìn anh lưu luyến, "Anh phải đi rồi sao?"
Lục Hạo cưng chiều nhìn cô: "Ừ! Anh phải qua chỗ Trạch Dương một chuyến!"

"Qua chỗ anh trai sao? Vậy em có thể cùng đi không?"
"Ngoan! Anh qua tìm anh trai em có chút việc! Hơn nữa em vừa mới xuất viện, vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thì hơn! Mai anh lại tới thăm em!"
Hàn Lạc Vi bĩu môi không vui, nhưng cô vẫn ôm lấy cánh tay anh nói: "Vậy thì để em tiễn anh!"
"Được!"
Nhìn hai đứa trẻ tình cảm với nhau trong lòng Tần Minh Trân không khỏi ngưỡng mộ, hồi trẻ bà cũng có những mơ mộng được một lần như vậy, nhưng Hàn Dật lại không thể cho bà những điều như vậy, có lẽ sai lầm lớn nhất trong cuộc đời bà chính là yêu người đàn ông như Hàn Dật.

.