Bạch Lăng Diệp cầm hai cây nến lên vui mừng nói: "Tìm thấy rồi!"
Hàn Trạch Dương ngây người nhìn cô, Bạch Lăng Diệp quay lại lườm anh, "Anh nhìn cái gì, còn không mau đi tìm bật lửa?" Mặc dù cô sợ tối, nhưng chỉ cần có một chút ánh sáng thì cô sẽ không còn sợ hãi nữa, cho nên lúc nãy khi anh đưa điện thoại cho cô, cô đã không còn sợ hãi nữa rồi.
Hàn Trạch Dương hồi thần xoay người, đưa tay lên với lấy bật lửa để ở ngăn tủ phía trên cùng.
Tư thế này của anh lại vô tình ép cô sát vào tủ, khi anh cúi đầu xuống liền chạm phải ánh mắt của cô đang ngẩng đầu lên nhìn mình.
Giây phút ấy dường như thời gian đều ngừng lại, dường như trong khoảnh khắc, trong mắt hai người dường như chỉ có đối phương mà thôi.
Tim Bạch Lăng Diệp nhảy liên hồi, mãi một lúc sau cô mới hoàn hồn chớp mắt một cái, "Anh làm gì vậy hả?" tuy là một câu hỏi, nhưng trong giọng điệu của cô lại ẩn chứa ý cười trêu chọc.
Hàn Trạch Dương hoàn hồn, cầm lấy bật lửa, "Không phải em bảo anh lấy bật lửa sao?" Nói xong anh liền cầm lấy hai cây nến trong tay cô xoay người, đi về phía phòng ngủ của cô.
"Anh chạy cái gì chứ?" Bạch Lăng Diệp cười cười, từ phía sau cô có thể nhìn thấy trên tai anh có một vệt đỏ ửng.
Sau khi thắp nến, phòng ngủ của Bạch Lăng Diệp đều trở nên sáng bừng, giống như lúc bình thường vậy.
Hàn Trạch Dương xoay người xoa đầu Bạch Lăng Diệp, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô: "Em yên tâm nghỉ ngơi sớm đi! Anh về phòng trước!" Nói rồi anh buông cô ra, xoay người định bước đi.
Bạch Lăng Diệp bỗng dưng đưa tay giữ lấy cánh tay anh, "Tối nay, ở lại đây được không?"
Hàn Trạch Dương xoay người nhìn cô, con ngươi đen sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, "Em chắc chắn chứ?"
"Tất nhiên!" Bạch Lăng Diệp ra vẻ khiêu khích, "Chẳng lẽ anh không muốn? Nếu không muốn thì anh về phòng anh đi!" Nói xong cô liền xoay người đi về phía giường.
Hàn Trạch Dương lập tức bước về phía trước đưa tay ôm ngang người cô: "Đã nói rồi thì không được hối hận đâu đấy!"
Bạch Lăng Diệp cười cười vòng tay ôm lấy cổ anh, "Vậy phải xem biểu hiện của anh như thế nào đã!"
"Yên tâm, chắc chắn sẽ khiến em hài lòng!" Hàn Trạch Dương tà mị cười nói.
Anh bế cô bước về phía giường rồi nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống, từng nụ hôn dịu dàng rơi trên mặt cô, từ trán tới mi mắt, cánh mũi cuối cùng là đôi môi đỏ căng mọng của cô.
Khi đầu lưỡi hai người cuốn lấy nhau bên trong khoang miệng của cô, đầu óc Bạch Lăng Diệp không ngừng quay cuồng, nụ hôn này dường như rất khác so với những lần trước, nhưng thứ không thay đổi chính là sự dịu dàng của anh.
Đến khi Hàn Trạch Dương rời khỏi đôi môi căng mọng của cô, ánh mắt Bạch Lăng Diệp đã có chút mơ màng, cô thở gấp khiến cho khuôn ngực phập phồng lên xuống, lại thêm váy ngủ của cô vừa bị anh kéo xộc xệch, khiến bầu ng ực trắng nõn thoáng ẩn thoáng hiện bên dưới lớp áo, cộng thêm cần cổ trắng nõn cùng xương quai xanh hấp dẫn, tạo thành điểm hấp dẫn trí mạng đối với đàn ông.
Hàn Trạch Dương bị khung cảnh này k1ch thích, anh khẽ hít vào một hơi, lần nữa cúi xuống hôn lên đôi môi căng mọng của cô, bàn tay vô thức vén váy cô lên, khẽ vuốt v e từng đường nét trên cơ thể cô, từ từ di chuyển lên trên.
Bạch Lăng Diệp bị từng cái vuốt v e, từng cử chỉ dịu dàng của anh làm cho toàn thân tê dại.
Bàn tay nóng bỏng của anh dần dời lên trên, cuối cùng dừng lại trên cặp ngực căng tròn của cô, bàn tay cẩn thận bóp nhẹ bầu ng ực tròn đầy của cô.
Bạch Lăng Diệp bị anh k1ch thích, toàn thân mềm nhũn, đôi mắt mơ màng nhuốm đầy ý tình.
Hàn Trạch Dương ngẩng đầu nhìn Bạch Lăng Diệp, trong con ngươi đen láy của anh chứa đầy ánh lửa d*c vọng.
Anh cúi đầu hôn l3n cần cổ trắng nõn của cô, đầu lưỡi mềm mại m ơn trớn làn da trơn mịn của cô.
Bạch Lăng Diệp nhắm mắt khẽ cảm nhận cảm giác sung sướng do anh mang lại.
Hàn Trạch Dương bất ngờ m*t mạnh cổ cô khiến Bạch Lăng Diệp không khỏi nhíu mày nhưng ngay sau đó là sự k1ch thích chiếm trọn toàn bộ tâm trí của cô.
Anh đưa tay cởi chiếc váy ngủ trên người cô, th@n thể trắng nõn của cô hiện ra trước mắt anh.
Hiện ra trước mặt anh là cặp ng ực căng tròn được che bởi nội y màu đen quyến rũ khiến hơi thở của Hàn Trạch Dương càng trở nên bất ổn, càng lúc càng nhanh hơn.
Anh hôn nhẹ lên má cô rồi từ từ di chuyển xuống cổ, xương quai xanh, cuối cùng dừng lại trên ngực cô.
Bạch Lăng Diệp bị sự k1ch thích làm cho toàn thân của cô trở nên mềm nhũn, tê dại, Ánh mắt cô lúc này chứa đầy sự say tình.
Hàn Trạch Dương vòng một tay ra phía sau lưng cô, khẽ mở móc áo ng ực của cô, tay còn lại vẫn mân mê x0a nắn ngực cô.
Rất nhanh chiếc áo ngực màu đen đã bị anh cởi ra, anh khẽ cúi đầu ngậm lấy đỉnh hồng nhạy cảm của cô khiến Bạch Lăng Diệp bất ngờ kêu lên một tiếng "Ưm!", cô khẽ vươn người về phía trước, tay vô thức vươn qua ôm lấy cổ anh.