Cô Vợ Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc

Chương 30: Chương 30




Đồng phu nhân lắc đầu bất lực. Tuyết Vũ lao người ra khỏi nhà. Ngồi trên chiếc taxi, cả người cô run run, nước mắt chảy ra không thể kiểm soát. Cô không muốn nghĩ gì lúc này, đầu cô đau chết đi được. Ánh mắt cô vô hồn nhìn cảnh vật trước mặt, nếu đi chậm hơn một chút, thời gian nghe anh nói dài hơn một chút, có phải cô sẽ đỡ đau đớn hơn không? Sự thật quá tàn khốc khiến cô không thể tin nỗi. Nếu anh thừa nhận… Nếu như anh nói tất cả đều đúng… Tuyết Vũ không dám nghĩ tiếp.
Đến dưới khu chung cư nhà Bạch Băng, tay cô run rẩy bấm số điện thoại của anh.
Thiên Đức vội vàng đi xuống, anh không ngờ là Tuyết Vũ lại biết anh ở đây, hỏi người hộ lý mới biết lúc trưa cô có đến. Thiên Đức không khỏi lo lắng, anh sợ cô hiểu nhầm, lại suy nghĩ bậy bạ. Thấy đôi mắt đỏ hoe của Tuyết Vũ, anh vội chạy đến phía cô. Chưa kịp giải thích điều gì, cô đã giơ tay đánh anh một bạt tai. Thiên Đức sững người, anh tưởng cô đang giận nên vội nói:
- Nghe anh nói đã, Bạch Băng cô ấy…
Chưa kịp để anh nói hết, Tuyết Vũ đã cắt ngang:

- Không liên quan đến việc đó, em muốn hỏi anh, lý do tại sao ban đầu anh muốn lấy em?
Thiên Đức lặng người, anh mơ hồ thấy được Tuyết Vũ đã nhận ra được điều gì đó. Tuyết Vũ đưa đôi mắt đầy nước nhìn anh. Thiên Đức nhìn cô mà đau lòng, anh phải trả lời cô sao đây?
Tuyết Vũ khóc nấc lên, cô đánh mạnh vào vai anh:
- Nói! Vì sao? Có phải là anh muốn trả thù bố em, người lái xe đâm chết bố anh không? Có phải vậy không nên anh mới hành hạ, sỉ nhục em như thế?
Thiên Đức khẽ gật đầu. Cuối cùng cô cũng đã biết hết mọi chuyện. Nhìn thấy vẻ đau đớn trên gương mặt Tuyết Vũ, anh càng đau đớn hơn, anh vô thức đưa tay lên định lau nước mắt cho cô thì bị cô gạt đi.
- Anh hận bố tôi đến thế vậy sao cuối cùng lại cho ông ấy một quả thận, cứ lặng yên nhìn ông ấy chết không phải vui hơn sao? Có phải anh muốn giúp ông ấy để tôi bán thân làm thú vui cho anh đày đọa phải không? Có phải anh muốn khi ông ấy tỉnh lại nói cho ông biết sự thật để ông đau lòng mà tự mình dằn vặt hơn không? Phải không?
Thiên Đức thở hắt ra, có gì để anh biện minh cho chính mình nữa, anh ôm vai cô khẽ nói:
- Đúng là ban đầu, anh có ý định như vậy, muốn hành hạ em, muốn làm em đau khổ, muốn bố em tỉnh dậy biết được mọi chuyện phải cắn rứt cho đến chết. Nhưng sau khi anh gặp em, nhìn em lương thiện như thế, thuần khiết như thế, anh lại không muốn em phải chịu bất cứ tổn thương nào. Ngay khi em nói là em sẽ mãi ở bên cạnh anh, ý định trả thù của anh đã tiêu tan từ lúc đó. Anh tự đấu tranh với chính bản thân mình, em chính là con gái của kẻ thù, một người anh không nên yêu nhưng rồi lý trí không thắng nổi trái tim anh. Anh thật sự muốn suốt đời này sống bên em, quên hết đi mọi chuyện. Anh đã yêu em từ lúc nào không hay, sâu nặng đến nỗi anh không biết thoát ra khỏi nó bằng cách nào.

Tuyết Vũ cười giễu cợt:
- Yêu? Anh đang định viết tiểu thuyết sao? Anh yêu tôi mà lại chạy đến đây trong khi tôi ở nhà chờ đợi như một con ngốc. Trong lúc hai người vui vẻ bên nhau thì tôi lại nằm dài trên giường một mình cô đơn. Anh hận bố tôi đến thế còn nói là yêu tôi. Nói đi! Trong cuộc sống này có ai là không phạm phải sai lầm, sao anh cứ muốn đào sâu nó lên? Lúc anh nhìn thấy hoàn cảnh của chúng tôi, anh không hả dạ chút nào sao? Khi đó tôi vẫn không hiểu nỗi tại sao bố tôi lại gấp rút đưa tôi sang Mỹ đến thế, ngay khi bà tôi qua đời cũng không thông báo cho tôi. Đến lúc trở về tôi mới hay bà tôi chỉ đột ngột ra đi sau khi tôi ra nước ngoài một tháng. Tôi đã rất giận ông ấy cho đến khi ông ấy ngã bệnh. Bây giờ tôi mới hiểu thì ra chính là vì nguyên nhân này! Anh có tư cách gì mà nói yêu tôi!
Tuyết Vũ gần như hét lên, giọng cô khàn đục. Cô nhìn sâu vào mắt anh, người đã từng khiến cô yêu đến tha thiết, người khiến cô tin tưởng hơn bất kỳ ai, vậy mà cuối cùng đằng sau lớp mặt nạ ấy chỉ còn lại sự hận thù đáng sợ.
Thiên Đức hối hận, lần đầu tiên anh hối hận về những gì mình đã làm, biết không thể giải thích thêm điều gì, anh càng siết chặt vòng tay, cô ở trong lòng anh dường như đang run lên. Thiên Đức cảm thấy lòng đau vô cùng.
Phải nói thế nào cô mới hiểu đây? Phải nói thế nào cô mới tha thứ cho anh đây? Phải nói thế nào thì hai người mới trở lại như ngày xưa đây?
Giọng Thiên Đức dịu xuống, anh như đang đè nén điều gì:

- Hãy hiểu cho anh, anh thực sự rất yêu em, chưa bao giờ có đủ can đảm để tưởng tượng một ngày không có em. Những điều anh nói hoàn toàn thật lòng, cho dù ngày trước có ra sao thì tất cả đều đã là quá khứ rồi, quên đi và sống hạnh phúc bên anh, có được không?
Tuyết Vũ hất cánh tay anh, cô vô thức lùi lại, giọng cô run run:
- Không đâu, chuyện của ngày hôm nay hoàn toàn không thể thay đổi. Đáng lẽ ban đầu chúng ta không nên gặp nhau, không nên ảo tưởng về một hạnh phúc không bao giờ có. Anh đi đi, rời khỏi tầm mắt tôi, tôi không muốn thấy anh thêm một lần nào nữa, tất cả đã kết thúc rồi.
Nói xong, Tuyết Vũ vội chạy đi, cô không muốn nhìn thấy vẻ đau khổ trên gương mặt anh để rồi phải mềm lòng quay lại. Mẹ anh nói đúng, cô và anh ở bên nhau hoàn toàn không có kết cục gì tốt đẹp chi bằng sớm giải thoát cho cả hai. Bạch Băng là một người con gái tốt, cô ấy sẽ khiến anh hạnh phúc. Lòng cô không khỏi xót xa, những tưởng tình yêu của mình là trong sáng, thuần khiết nhưng cuối cùng chỉ còn lại những mảnh vỡ khiến cô phải rỉ máu.