Cô Vợ Bất Đắc Dĩ

Chương 56




Về phần ai kia, sau khi quay trở về nhà thấy đồ đạc của vợ mình đâu hết trơn. Linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành nên anh vội chạy khắp nhà tìm kím kết cục cũng chẳng thấy tăm hơi cô đâu hết. Anh vội tức tốc leo lên xe và chạy đi trong vô định. Ngay cả bản thân anh cũng không biết phải đi đâu tìm cô. Tâm trạng trống rỗng.....nỗi đau nhói lên.....xen lẫn cảm giác lo sợ.....sợ cô bỏ anh ở lại nơi này một mình. Anh như một người điên lao xe trên phố khiến những người chạy gần phải tấp xe vội vô lề nhường đường. Mưa cứ rơi tầm tã hơn bao giờ những giọt mưa mang mùi vị mặn mặn. Mắt anh nhòe đi trong cơn mưa miệng vẫn lẩm bẩm gọi tên cô:

_Em đang ở đâu vậy Thiên Nhi??

Trời đã sập tối từ lúc nào cảm giác hụt hẫng xen lẫn cô đơn gần như khiến anh muốn gục ngã. Anh quay về phòng rồi ngồi phịt xuống sàn nhà. Con táp cũng mon men đến nằm xuống cạnh anh. Lúc này anh mới để ý thấy trên bàn có một thứ sẽ trả lời tất cả những thắc mắc trong anh. Anh vội chộp lấy bức thư xé toạc ra như kẻ chết đuối vớ được khúc cây.

Gửi anh!!

Khi anh đọc được những dòng thư này thì em cũng đã đi xa rất xa rồi. Em hi vọng chúng ta sẽ mau chóng vượt qua được nỗi đau này. Cái thỏa thuận anh từng đề nghị với em anh nhớ chứ?? đến lúc chúng ta phải kết thúc nó rồi anh à. Anh hãy làm tròn bổn phận của mình và phải có trách nhiệm với việc mình đã làm. Anh hãy quay trở về với Lệ Thy. Khi em đã quyết định ra đi thì em cũng đã quyết định sẽ không bao giờ trở lại. Anh hãy quên em và xem như em chưa từng xuất hiện anh nhé.

Tạm biệt anh!!

Lần cuối cùng để nói em yêu anh.....

Đôi mắt anh đã nhòe đi từ lúc nào. Mắt cay xè đến nỗi anh không tin những dòng chữ của cô để lại là sự thật. Sự thật thật khó chấp nhận.

_Tại sao??

Anh đấm mạnh tay xuống sàn nhà khiến con táp giật mình cong đuôi chạy ra xa rồi tròn mắt nhìn anh.

Người ở lại thì đau khổ thế còn người ra đi thì sao? chắc chắn cũng chẳng khá hơn.

Trước khi lên máy bay cô đã tần ngần rất lâu. Mặc cho ba cô luôn nhìn cô bằng ánh mắt đầy lo lắng:

_Con không sao chứ con gái??

Cô nhìn ba cô mà mặt mếu đi:

_Ba ơi, con...!! rồi bật khóc ngon lành. Ba cô đầu cô tựa vào vai ông. Tay vỗ nhè nhẹ an ủi đứa con gái đang khóc sướt mướt. Ông dịu dàng hỏi:

_Có chuyện gì vậy con??

Cô không trả lời mà vẫn tiếp tục khóc. Có vẻ như cảm xúc đã được kiềm chế khá lâu nên được dịp cứ tuôn ra xối xả. Cô biết lúc này mà có giải thích chỉ càng khiến ba cô thêm lo lắng mà cũng chẳng giải quyết được gì....

Sau một hồi dường như thấm mệt cô lẳng lặng leo lên máy bay. Nghiêng đầu tựa vào vai ba cô như tìm một niềm an ủi. Cứ thế mà ngủ thiếp đi.....trong cơn mơ nước mắt cô vẫn cứ rơi....trong lòng mang nặng một nỗi đau....khó có thể lành....

Ánh nắng ban mai làm anh chói mắt. Cả đêm qua anh đắm mình trong màn đêm đen kịt. Anh chẳng mảy may để ý đến bất cứ thứ gì kể cả việc bật đèn. Trong lòng tự nhủ nhất định phải tìm cho ra được cái lí do đã khiến anh mất đi cô vợ yêu như thế.

Vội chộp lấy bộ quần áo anh thay vội rồi leo lên xe đi gặp một người. Chiếc xe dừng trước cửa hàng thời trang mà lần đầu tiên anh chở cô đến mua quần áo mới. Lệ Thy thấy anh mắt sáng rực lên nhoẽn miệng cười đắc ý. Có lẽ trông thấy anh lúc này thì cô ta đã biết kết quả như thế nào rồi. Nhưng vẫn giả vờ như không biết Lệ Thy vờ ngạc nhiên hỏi:

_Anh đến tìm em có việc gì không??

Anh nhìn cô lạnh lùng nói:

_Lên xe, tôi có chuyện muốn nói với cô!!

Lệ Thy cong môi ra vẻ hờn dỗi nhưng cũng leo vào xe. Anh không nói gì mà nhấn ga cho xe chạy. Lệ Thy ngồi bên cạnh cứ quay sang nhìn anh mỉm cười nhưng anh lại chẳng đáp lại cô ta một nụ cười nào hết.