Cô Vợ Bất Đắc Dĩ

Chương 44




Anh ái ngại nhìn cô, còn cô thì cứ vờ như không thấy không nghe gì hết cứ ngồi im lặng lâu lâu lại gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai một cách vô thức nhưng đầu óc thì thả đi tới tận đâu không rõ. Có lẽ cô chịu đựng cái màn kịch do Lệ Thy bày được chừng nửa tiếng thì đành lên tiếng cáo lỗi xin về trước. Anh nhìn cô lo lắng:

_Em tự về được không??

Cô mỉm cười:

_Em tự về được rồi, hai người cứ ăn tiếp đi!! rồi cô bỏ đi.

Trái tim cô bị tổn thương ghê gớm, cô chỉ muốn nhảy vào và cấu xé nát cái con nhỏ đang nũng nịu với anh ngay lập tức nhưng không. Lương tâm cô lại không cho phép cô làm điều đó. Thứ nhất vì đây chỉ là "sự thỏa thuận" cô chẳng là gì của anh cả. Thứ hai là Lệ Thy đang có thai. Thứ ba là cô không dùng sức mạnh để trút giận. Cô bước thật nhanh ra khỏi quán và không ngoái đầu lại một lần nào. Trong đầu cứ lởn vởn cái suy nghĩ:

_Tại sao mình phải để tâm những chuyện như vậy chứ??

Rồi lại ngước lên nhìn trời cao trách ông trời sao lại trớ trêu như thế. Sao lại để cô "lỡ" yêu anh rồi lại bắt cô phải nhìn anh ở bên cạnh chăm lo cho người khác???

Anh dừng lại trước một nhà hàng nhật. Cô nhìn đăm đăm vào cái bảng hiệu và đang cố gắng đọc từng chữ trên đó. Anh giục:

_Sao vậy đi mau lên chứ??

Rồi chạy tót theo anh không thèm nấn ná đọc tên cái bảng chi cho mệt. Anh lựa một cái bàn rồi ngồi xuống cô cũng mau chóng ngồi xuống đối diện anh. Anh đẩy cái menu về phía cô:

_Em chọn đi!!

Cô thì đành bó tay với mấy cái chữ tiếng anh tiếng nhật ghi trên đó. Đành nhìn hình mà gọi món ăn thôi. Hễ cứ món nào màu sắc rực rỡ lòe loẹt là cô cho nó vào danh sách được tuyển.

_Tui lấy cái này, cái này với cái này!!!

Chàng trai phục vụ vội lấy sổ ra ghi chép lia lịa các món ăn cô vừa chỉ. Cô xuýt xoa:

_Không gian ở đây đẹp quá anh Vũ nhỉ??

Anh nhìn cô mỉm cười hỏi:

_Em thích không??

_Rất thích!!

Cô cười thật tươi. Lúc này cô thấy anh sao dễ gần và ấm áp đến như vậy. Trong lòng vừa nhen nhúm lên một niềm vui nho nhỏ. Nhưng niềm vui chẳng được bao lâu thì tiếng chuông điện thoại của anh reo lên inh ỏi. Người gọi không ai khác mà là Lệ Thy:

_Gì vậy Thy??

_Ox đang ở đâu vậy??

_Anh đang chở Thiên Nhi đi ăn!!

_Thế à, hai người đang ăn ở đâu vậy em cũng muốn đến chung vui!!

Anh ngập ngừng đôi lát rồi mới trả lời:

_Ở nhà hàng SuShi Nhật!!!

_Ok, em tới liền!!

Rồi Lệ Thy cúp máy vội bắt một chiếc taxi đến chỗ cô và anh. Khóe miệng cô ta nhếch lên thành một nụ cười nham hiểm.

Cô hỏi:

_Sao thế???

_Lệ Thy đến đang đến đây, cô ấy bảo muốn ăn cùng anh và em!!

Lòng chợt buồn cái niềm vui nho nhỏ vừa được nhen nhúm bây giờ đã tắt ngấm. Nhưng cô vẫn cố kiềm chế cái cảm xúc làm mắt cô rưng rưng kia lại và nở nụ cười:

_Vậy anh để chị ấy đến đi!!

Anh gật đầu. Món ăn được dọn ra. Cô từ tốn gắp lên nếm thử nhưng chẳng còn chút tâm trí nào để thưởng thức. Cuối cùng thì cái kẻ không được trông mong cũng đã xuất hiện. Lệ Thy bước đến và ngồi xuống cạnh anh rồi nở nụ cười thật tươi với cô:

_Chào Thiên Nhi!!!

Cô miễn cưỡng chào đáp lễ cho lịch sự:

_Chào chị!!

Lệ Thy ngả đầu vào vai anh nũng nịu:

_Bx đói quá à, ox gắp thức ăn cho bx đi!!

Anh không nói không rằng tay cầm đũa gắp thức ăn cho Lệ Thy, Nhưng cô nàng Lệ Thy không chịu dừng ở đó mà còn há miệng ra bắt anh đút thức ăn. Anh quay sang nhìn thấy thấy cô đang chăm chú nhìn anh. Nên anh bảo:

_Em tự ăn đi!!

Thấy vậy nên Lệ Thy vùng vằng khó chịu:

_Vậy em không ăn luôn!!

Thế là anh cũng phải gắp thức ăn đút cho cô nàng ăn vì tội nghiệp đứa bé trong bụng sẽ đói. Vừa ăn Lệ Thy vừa xoa xoa vào bụng mình nói:

_Con thấy ba con có thương mẹ không!!!

Anh ái ngại nhìn cô, còn cô thì cứ vờ như không thấy không nghe gì hết cứ ngồi im lặng lâu lâu lại gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai một cách vô thức nhưng đầu óc thì thả đi tới tận đâu không rõ. Có lẽ cô chịu đựng cái màn kịch do Lệ Thy bày được chừng nửa tiếng thì đành lên tiếng cáo lỗi xin về trước. Anh nhìn cô lo lắng:

_Em tự về được không??

Cô mỉm cười:

_Em tự về được rồi, hai người cứ ăn tiếp đi!! rồi cô bỏ đi.