Quý tần giật mình một cái mới nói: “Sắp tới là ngày giỗ của hoàng hậu quả cổ, chúng thần thiếp chỉ là tưởng nhớ đến nàng nên muốn hỏi quý phi tỷ tỷ đôi câu, lại nghe nói nàng là một người hiền lương thục đức mới không khỏi bàn tán mấy câu, hoàn toàn không có ý mạo phạm, quý phi tỷ tỷ hiểu lầm ý của thần thiếp.
Nghe đến đây sắc mặt của Thánh Vũ Để trở nên âm trầm, toàn thân toát ra sương hàn, ông đặm mắt nhìn đảm phi tử nói: “Ai cho phép các ngươi bàn tán chuyện này, kẻ nào dám bàn tán đem xuống cắt lưỡi cho trầm.
Cả đám đều hoảng sợ dập đầu, “Hoàng thượng tha tội, chúng thần thiếp không phải cố ý nhắc chuyện này, hoàng thượng.
“Không cần nói nhiều nữa, người đâu, lôi xuống cho trầm” Thánh Vũ Đế lạnh giọng phân phó mặc chúng phi tử kêu la Hoàng Quý Phi cũng chỉ lạnh lùng đứng nhìn không nói gì.
Lúc hoàng hậu nghe tin hoàng thượng xử trí cung phi lại không xử phạt hoàng quý phi trong lòng càng thêm phần uất.
Hoàng cung có thể nào cũng không ảnh hưởng đến Dương Khánh Vân ở nơi này, sáng sớm nàng đã ra sau vườn hải hoa, mùa này hoa hướng dương nở rất đẹp nàng muốn hải vài bông tặng Tạ Đình, mấy ngày này nàng liên tục “yêu thương” hắn một cách mãnh liệt, nàng nhớ đến mấy bộ phim ngôn tình nữ chính theo đuổi nam chính thế nào cũng mang ra áp dụng hết lên người Tạ Đình, lại phát hiện hiệu quả cũng không tệ, hắn gần đây cũng rất có phản ứng với nàng.
Bông ở đây cũng không biết ai trồng lúc nàng vào đây đã thấy có nhưng mà lúc đó hoa cũng đã héo một nửa nàng mới kêu Thanh Lam và Thu Hoài chăm sóc mới có những bông hoa xinh đẹp này.
Lúc này Tạ Đình đang ngồi ở vườn trúc quen thuộc, hắn lúc nào cũng vậy, chỉ khi nào Dương Khánh Vân đề nghị ra hoa viên ngắm hảo hay đi dạo quanh phủ hắn mới lăn bánh ra khỏi Trúc Lâm Viện, mà mỗi lần hắn ra ngoài đều không có bất kỳ nha hoàn nào, chỉ có nàng và hắn, theo sau cũng chỉ có Trịnh
Lâm và Thu Hoài.
Hắn đang nhắm nghiền mắt phiêu đãng trong gió thì nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, hắn theo bản năng nhìn ra hướng đó.
Dương Khánh Vân mang đến một bó hoa hướng dương nàng cất công bỏ nguyên buổi sáng đưa cho Tạ Đình nói: “Vương gia, tặng chàng đó.
Hắn nhìn bó hoa vẫn chưa nhận lấy Dương Khánh Vân sợ hắn từ chối liền để vào lòng hắn rồi nói: “Chàng có biết vì sao ta tặng chàng hoa hướng dương hay không?”
Tạ Đình lắc đầu.
Dương Khánh Vân lại cười nói: “Hoa hướng dương luôn hướng về mặt trời cũng như lòng ta luôn hướng về chàng, luôn rực rỡ và ấm áp.
“Vương gia chàng có cảm nhận được không?” Dương Khánh Vân khẽ cúi mặt xuống thì thầm vào tai hắn.
Nam nhân nào đó đã đỏ nửa khuôn mặt, trái tim vì lời nói của nàng cũng khẽ rung động, bàn tay nắm chặt bỏ hoa lúc nào không hay biết.
Lại có lời nói bên tại hắn, “Ta muốn bốn mùa xuân hạ thu đồng đều ở bên chàng, có được không?”
Lời thì thào của nàng như cơn gió mùa xuân thổi nhẹ bên tại hắn, ấm áp và ngọt ngào, cánh cửa trong lòng hắn dường như đang dần dần hé mở một lần nữa, chỉ cần một chút nữa thôi.
Dương Khánh Vân cũng không cần hắn phải đáp lại, nhìn biểu hiện đắn đo của hắn nàng cũng không nỡ phải ép hắn, chỉ cần nàng biết hắn đang đón nhận nàng là đủ, công sức của nàng coi như không uổng công.
Hai người một đứng một ngồi, gió thổi nhẹ khẽ đung đưa cành trúc từng chiếc lá xào xạc rơi xuống, chậm rãi, chậm rãi, nàng vô thức nhìn từng chiếc lá, lại đưa tay bắt lấy một lá, cười nói: “Vương gia, ta thổi lá cho chàng nghe nhé.
Cũng không cần hắn đáp trả nàng đã bất giác đưa chiếc lá lên môi, đây không phải lần đầu tiên nàng thổi lá, cũng không phải lần đầu tiên Tạ Đình nghe nàng thổi, có điều không hiểu sao lần này âm điệu lại có chút làm say đắm lòng người, nhất là khi nàng còn âu yếm nhìn hắn như muốn gửi gắm tình cảm của mình, Tạ Đình cũng bất tri bất giác nhìn nàng không chớp mắt, nhất là hai cánh môi liên tục khép mở của nàng, nó làm hắn nhớ đến những lần nàng cố ý vô tình chạm và má hắn, bờ môi ấy thật mềm mại ấm áp, đã có lúc hắn cảm thấy luyến tiếc lại kìm lòng không được lưu luyến.
Đến khi Dương Khánh Vân buông chiếc lá xuống hai người vẫn đắm đuối nhìn nhau, nàng biết ánh mắt của hắn lúc nhìn mình đã có thay đổi, nàng lại bước một bước về phía hắn nói: “Ta yêu chàng, vương gia, rất yêu, rất yêu
Lời yêu cần phải nói đúng lúc nhưng Dương Khánh Vân nàng chỉ nói khi mình muốn, lúc này nàng muốn hắn biết nàng yêu hắn, thương hắn, muốn cả đời che chở cho hắn, không ai được phép làm tổn thương hắn.
Tạ Đình nghe ba chữ này trái tim như muốn bùng nổ, nó đập liên hồi không ngừng nghỉ như thể muốn thoát ra khỏi lồng ngực, đôi mắt lay động xao xuyến, hai tay cổ giữ chặt thành ghế, muốn tránh né lại nghe một giọng hát cất lên: “Không cần biết anh là ai
Không cần biết anh từ đầu
Không cần biết anh ngày sau
Ta yêu anh bằng mây ngàn biển rộng
Ta yêu anh qua đông tàn ngày tận
Yêu anh như yêu vùng trời mênh mông
Không cần biết đêm dài sâu
Không cần biết bao gầy hao
Ta ngồi đếm tên thời gian
Nghe thương yêu dâng cao như ngọn đồi
Như xa xôi nay quay về gần gụi
Yêu anh khi chỉ biết đó là anh (Trích bài hát Vì Đó Là Anh)
Tạ Đình cảm thấy mình sắp không chịu được nữa, những lời ca đó liên tục quanh quẩn bên tai hắn làm hai tại hắn cũng đỏ bừng lên, muốn tỏ ra lạnh lùng như không có chuyện gì lại không thể.
Dương Khánh Vân lại rất thưởng thức biểu hiện này của hắn, khuôn mặt bối rối của hắn có chút đáng yêu.
Tháng mười một thời tiết càng thêm se lạnh, những hạt tuyết rơi xuống trắng xóa cả đường đi, Dương Khánh Vân đang đan khăn choàng cho Tạ Đình thì nghe quản gia thông báo có khách đến thăm, nàng cảm thấy lạ lùng, bình thường cũng không có ai đến vương phủ, phải nói là không ai thèm đến vương phủ tại sao lại có khách ghé thăm.
“Người đến là ai?” Dương Khánh Vân hỏi Trương Việt.
“Bẩm vương phi là Tương vương.
Trương Việt bẩm báo.
“Tương vương, ngươi chắc chứ?” Dương Khánh Vân nghi hoặc không thôi, nàng nhớ không nhầm Tương vương là đệ đệ của Tạ đình cũng là nhi tử ruột của Quý Phi, nàng không rõ quan hệ của hắn với Tạ Đình thế nào nhưng từ khi gả vào Khánh Vương phủ nàng cũng không thấy hắn ghé phủ lần nào, nói vậy quan hệ giữa hai người hắn cũng không mấy tốt đẹp đi, nàng có gặp hắn một lần ở trong cung, hắn hình như đi cùng Tạ Du, nếu vậy người này…
Dương Khánh Vân vừa đi vừa suy nghĩ, nàng không đoán ra được Tương Vương đến đây để làm gì.
Thôi, cứ gặp rồi tính.
Ra đến đại sảnh nàng liền nhìn thấy một nam tử mặc áo choàng lông chồn đang ngồi uống trà, thấy nàng đến hắn lại đặt ly trà xuống nhìn nàng, đến khi nàng ngồi xuống ghế chủ vị hắn vẫn còn dõi theo nàng.
Hắn đã kiềm chế không đến đây nhưng kìm mãi cũng không kìm được nữa mà đến đây chỉ vì muốn nhìn nàng một lần.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của nam nhân nhìn mình Dương Khánh Vân lại lạnh lùng nói: “Tương vương hôm nay ghé phủ không biết là có chuyện gì?”
Không phải hắn là nhi tử của Quý Phi thì nàng tỏ ra thân thiện với hắn, nam nhân này nàng còn không biết thái độ của hắn với Tạ Đình là gì vẫn nên tỏ ra khách khí thì hơn.