Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Vương Gia Tàn Tật

Chương 47






Mà sự thật khéo khi cũng là như vậy, nguyên thân kế từ khi nướng mất không còn ai ngó ngàng đến năng nữa nàng mới trở nên ngây thơ dại khờ mặc người ức hiếp như vậy, lại nói phụ đạo gì đó sợ là nàng cũng không biết.

Dương Khánh Vân rơi vào trầm tư Tạ Đình lại tưởng nàng đang thương, hắn cũng điều tra qua hoàn cảnh của nàng, đúng là từ khi di nương của nàng qua đời, Dương thượng thư cũng không ngó ngàng gì đến nàng, trong lòng không hiểu sao có chút không đánh lòng nhưng rất nhanh lại bị tiếng heo làm cho tỉnh táo.

“ắc, éc, éc.

” Ba con heo quấn quýt cùng một nam nhân, trong không trung cũng không chỉ có tiếng kêu của heo mà còn tiếng thở hồng hộc của nam nhân, “Ui da, mỹ nhân, cái miệng nhỏ của người thật quá tuyệt vời, đến, đến, nữa nào, nữa nào.

” Triệu Bình sung sướng la lên.

Dương Khánh Vân chặc lưỡi ngâm cứu, cái tên này đúng là đói bụng ăn quàng, làm cùng heo mới thích hợp với hắn.

Trịnh Lâm tuy là nam nhân nhưng nhìn cảnh tượng có một không hai này cũng không thể chịu được, ôm kiếm nôn mửa.

“Vương gia, định lực của hắn quá kém, cần huấn luyện lại.

” Dương Khánh Vân nhìn Trinh Lâm lắc đầu nói.

Tạ Đình lại âm u nhìn nàng, nữ nhân này vậy mà nàng cũng xem được sao?
Trịnh Lâm nghe thấy lời nàng sau khi nôn khan xong không nhịn được hỏi: “Vương phi, người không cảm thấy ghê tờm sao?”
“Có chứ, tởm chết ta, có điều định lực của ta tốt không đến nổi nôn mửa.


” Dương Khánh Vẫn thản nhiên nói, lại lấy từ trong áo ra một cái gọi gì đó, mở ra chính là mứt táo.

Nàng ăn một miếng lại đưa một miếng đến bên miệng Tạ Đình, nói: “Vương gia, ăn” xem kịch mà không có gì ăn thật buồn miệng.

Tạ Đình theo bản năng ngậm lấy mứt táo, cảm thấy độ ngọt có chút vừa phải hợp ý hắn, hắn không biết là trong lòng hắn đã dẫn mất đi chút cảnh giác với nàng.

Trịnh Lâm không khỏi khâm phục vương gia vương phí, nhìn thấy cảnh tượng đó bọn họ cũng ăn được sao? Hán sơ là ba ngày ba đêm cũng không ăn vào, Hai người cứ thể ta một miếng người một miếng,
Dương Khánh Vân không xem cảnh tượng trước mặt nữa, mà chỉ lo ăn và đút cho người trên xe lăn, cảnh tượng trước mắt cũng chỉ có nhiều đó không có gì đáng xem.

Đúng lúc này bọn họ lại nghe thấy những tiếng bước chân dồn dập đến đây.

Dương Khánh Vân cười mim, cuối cùng cũng đến rồi sao?
Tiếng heo kêu khắp ngự hoa viên thu hút sự chú ý của không ít hạ nhân nha hoàn trong phủ, mọi người đều có chung một thắc mắc tại sao trong vương phủ lại có tiếng heo kêu?
Thế nên mọi người ủn ủn kéo đến hậu hoa viên, không ngờ đến nơi đã thấy vương gia cùng vương phi ở đó, đám người sợ hãi Dương Khánh Vân nên khom người hành lễ, “Tham kiến vương phi “Đám người các người mắt mù hết rồi sao không nhìn thấy vương gia, nếu vậy để bồn vương phi mắc cho chó ăn.

” Dương Khánh Vân thấy đám người làm lở Tạ Đình xem hắn như không khí trong lòng không hiểu sao dây lên cổ tức giận.

Đám người hoảng sợ lại quỳ gối xuống trước mặt nam nhân ngồi xe lăn nói: “Tham kiến vương gia.


Ta Đinh lờ đăng nhìn đám người lại nhìn nữ nhân bên cạnh nàng, sắc mặt của nàng có chút không vui, nàng làm vậy là vì hắn sao? Hắn chẳng muốn tin nhưng biểu cảm này của nàng làm hắn không nhìn ra được tia giả dối nào.

Dương Khánh Vân thấy Tạ Đình không có dấu hiệu kêu bọn họ đứng lên nàng cũng mặc kệ
Lại nhìn Triệu Bình cũng ba con heo nói: “Nửa đêm nửa hôm lại mang heo vào hậu viện vương phủ làm chuyện hoang dâm này, có còn phép tắc gì hay không, người đâu.


“Vương phi có gì phân phó.

” Một hạ nhân giật mình ngắng mặt lên hỏi.

“Đi qua bên kia xem kẻ nào mà to gan lớn mật như vậy dám làm ô uế cả vương phủ.

” Dương Khánh Vân phẫn nộ nói.

“Vâng, vương phi.

” Kẻ kia không nghĩ lại vâng lời nghe nàng sai bảo như vậy Dương Khánh Vân có chút nghi hoặc, nàng vẫn biết đám người trong phủ sợ nàng nhưng nghe lời thì chưa đến mức đó.

Trong lòng nghỉ hoặc thì nghi hoặc nàng cũng không chủ tâm lắm chuyện này, có người vâng phục càng tốt nàng đỡ phải tốn nước bọt dọa dẫm.


Tạ Đình quét mắt nhìn hạ nhân kia, chỉ cần thoáng qua hắn liền biết tên hạ nhân này là người của ai, tâm tình có chút phức tạp, người kia vẫn quan tâm đến hắn như vậy.

Hắn lại không khỏi đánh giá thêm vài người, có người ánh mắt láo liên, có người sợ hãi, có người lại bình tĩnh đến lạ thường, trong vương phủ này luôn có đa dạng người như vậy, người kia sắp xếp vào đây đúng là không thiếu một người.

Mấy năm nay hắn nhìn cũng quen rồi, có điều chỉ có người bên cạnh này hắn vẫn còn chưa biết ý đổ thực sự của nàng.

Quan tâm hán, chăm sóc hẳn, giúp hắn trị hạ nhân khinh bị bản, nàng xuất phát từ cái gì, trái tim sao? không thể nào.

Tên hạ nhân kia đến xem lúc quay lại mặt mày lại hoảng sợ nói: “Bầm vương gia, vương phi, người đó là, là Triệu quản gia.


Mọi người nghe vậy kinh sợ, trong đó có một nhà hoàn đôi mắt lóe lên một tia sáng lạnh, lại không khỏi nhìn nam nhân phía trước, đúng lúc này hãn lại la lên, “Tốt, rất tốt, tiếp cho bồn gia, bồn gia sẽ thường cho người.


Nghe được giọng nói này đám người lại thêm cả kinh, đây đích thị là giọng nói của quản gia, bọn họ đều biết quản gia là người háo sắc, hoang dâm nhưng lại hoang dâm cùng với heo bọn họ thật không thể tưởng tượng được.

Ở đây máy nha hoàn đã sớm không chịu nổi cảnh tượng này bất chấp chưa được lệnh đứng lên cũng ra khỏi đội ngũ chạy qua bên kia nôn mửa.

Dương Khánh Vân lại cười lạnh nói: “Được lắm, hay cho Triệu Bình, nghĩ mình là quản gia thì muốn làm gì thì làm sao, đến cả heo cũng dám mang vào đây ô uế vương phủ, người đầu.


“Vương phi” Vẫn là tên hạ nhân lúc nãy.

“Mang hắn và ba mỹ nhân của hắn ném khỏi vương phủ cho bồn vương phi, nơi đây là Khánh vương phủ không phải nơi để hắn làm ra chuyện dâm ô.

” Dương Khánh Vân lạnh lùng phân phỏ.


Nàng vừa dứt lời lại có một giọng nữ sắc bén vang lên: “Vương phi, người không được phép làm vậy.


Dương Khánh Vân không khỏi liếc nhìn nàng ta đánh giá, nha hoàn này có một thân hình đầy đà quyến rũ, nhan sắc mỹ mạo, phong thái nghiêm tế không giống một nha hoàn bình thường, chưa kể sắc mặt của nàng ta lại có chút kiêu ngạo.

“Người nói xem sao bồn vương phi không được làm như vậy?” Dương Khánh Vân khoanh tay cười lạnh hỏi.

“Triệu quản gia nói thế nào cũng là được hoàng hậu đưa tới Khánh Vương Phủ làm tổng quản, trông coi vương phủ, lại được hoàng hậu vô cùng tín nhiệm, sao người có thể đuổi quản gia ra phù được, hoàng hậu e là sẽ giận dữ, vương phi, đừng nói ta không nhắc nhờ người, chuyện quản gia làm cũng không có gì to tát người đừng chuyện bé hóa to mà nên từ bé hóa không có.

” Nha hoàn kia điểm nhiên nói, trong giọng nói có chút đe dọa.

Dương Khánh Vân lại vỏ tay cười nói: “Nói hay lắm, nói hay lắm, người tên là gì?”
“Chu Cẩm” Nàng ta ngạc nhiên, theo bản năng trả lời lại nghĩ tại sao nàng ta phải trả lời, không khỏi trừng mắt người đối diện một cái.

Dương Khánh Vân nghe vậy gật gù nói: “Chu Cẩm, cái tên hay đầy hèn chi người lại nói hay như vậy.


“Vương phi nói vậy là có ý gì?” Chu Cẩm cảnh giác nàng ta mới không tin Dương Khánh Vân khen mình.