Hơn nữa, lúc ở Kinh Đô, Quý Phong đã liên lạc bằng điện thoại với bạn của anh ta, dường như anh ta
xưng hô đối với những người đó là "Ám vệ".
Lăng Mặc nhìn dáng vẻ tò mò của con mèo hoang nhỏ, anh bất ngờ đến gần cô, chóp mũi của hai người gần như áp vào nhau.
Hạ An Nhiên né tránh theo bản năng, di chuyển
sang bên kia.
Nhưng Lăng Mặc lại theo sát tới bên kia.
Cuối cùng Hạ An Nhiên lùi bước dán sát vào cửa xe,
Hạ An Nhiên nặn ra một nụ cười lúng túng, yếu ớt hỏi: "Vừa rồi em hỏi sai cái gì sao?"
Đôi mắt sâu thẳm của Lăng Mặc sáng rực nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, trong giọng nói của anh mang theo hơi thở mập mờ, "Nếu như vợ cũng có thể có ham muốn thăm dò khám phá như vậy ở trên người anh, thì anh sẽ rất vui."
Hạ An Nhiên: "..."
Đã xảy ra tai nạn lớn như vậy, mà người đàn ông chó này còn nghĩ đến chuyện dục vọng.
Chỉ là, Hạ An Nhiên dán vào cửa xe, lúc này cô tình
cờ nắm lấy chốt cửa.
dục vọng, bàn tay cô vô thức ấn xuống...
Sau đó một giây tiếp theo, cả người cô ngã ra khỏi
xe.
Lăng Mặc nhanh tay nhanh mắt ôm lấy cô.
Đầu óc của Hạ An Nhiên nhất thời cảm thấy hơi
choáng váng, cô nhìn Lăng Mặc, tự lẩm bẩm: "Cái này. .. Cửa này thật sự không tệ... Có thể... Có thể đỡ đạn. ."
Vừa dứt lời, cô ngất xỉu.
Lăng Mặc: "..."
Tài xế và vệ sĩ phía trước: "..."
Rất tốt, trong cuộc tập kích lần này, cuối cùng phe của tôi cũng xuất hiện một người bị thương!
Người bị thương - Hạ An Nhiên được Lăng Mặc khẩn cấp đưa đến bệnh viện.
Kết quả kiểm tra vẫn ổn, chỉ là không cẩn thận đơn thuần va vào đầu choáng váng mà thôi, không có chấn động não.
Mà Phó Tân nhận được tin tức, anh ta cũng tốc độ
Đến phòng bệnh, Phó Tân lập tức nổi giận ầmi, "Ai dám hành hung lão Đại và chị dâu ở thành phố Lô Hải, không biết sống chết!"