Mặc dù Hạ An Nhiên thực sự không muốn tin
chuyện này, nhưng tình hình hiện giờ buộc cô phải
tin.
Nắm chặt cánh tay Lăng Mộ, cô dặn dò Cố Kì đang
hồn xiêu phách lạc: "Bây giờ chị đứng đợi bên ngoài phòng cấp cứu... Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì chị cũng không được làm loạn! Giờ em sẽ
lập tức đến kinh thành!"
Cố Kì nghe lời của Hạ An Nhiên rồi ừ một tiếng nặng trĩu: "Chị biết rồi, chị sẽ đợi ở bên ngoài xem tình hình thế nào!"
Hạ An Nhiên không nói thêm lời nào với Cố Kì nữa.
Sau khi cúp điện thoại, cô quay sang nhìn Lăng Mặc đang đỡ mình: “Em phải ra ngoài một chuyến"
Lăng Mặc nghe được mang máng sự tình Cố Kì nói
ở đầu dây bên kia nên anh biết Thu Lương Nhạc đã
xảy ra chuyện rồi.
Anh đỡ lấy thân thể đang không ngừng run rẩy của Hạ An Nhiên: "Anh đi cùng em!"
Hạ An Nhiên lắc đầu: “Không thể vì việc của em mà làm anh chậm trễ được!"
Hai mắt Lăng Mặc sáng rực, anh chậm rãi nói: “Không có chuyện gì quan trọng bằng vợ của anh được!"
Hạ An Nhiên nhất thời không nói nên lời.
Lăng Mặc xoa xoa vai cô: “Bệnh viện An Khang ở thủ đô có chi nhánh nhỏ, bây giờ anh sẽ đi thu xếp bác sĩ điều trị tốt nhất cho giáo sư Thu Lương
Nhạc!"
Bây giờ cô đã không còn chỉ có một mình nữa!
Lăng Mặc và Hạ An Nhiên lên máy bay về thủ đô.
Trên đường đi, Hạ An Nhiên không thể hiện nhiều ra bên ngoài, nhưng Lăng Mặc có thể cảm nhận được sự lo lắng không yên của cô.
Anh chỉ có thể âm thầm ở bên cạnh cô.
Khi xuống máy bay, Hạ An Nhiên đã nhanh chóng
mở điện thoại.
Quả nhiên có một cuộc gọi nhỡ từ Cố Kì.
Hạ An Nhiên vội vàng gọi lại hỏi: "Thu Khanh Khanh bây giờ thế nào rồi?"
Giọng điệu của Cổ Kì vô cùng kiềm nén: “Lão Tôn đến một chuyến, tạm thời kéo giáo sư trở về từ cõi chết rồi, ngoài ra đội ngũ y tế của bệnh viện An Khang cũng tới rồi, giáo sư đã được tiếp nhận phương pháp điều trị tiếp theo, hiện tại chị đang ở bệnh viện An Khang".
Hạ An Nhiên nghe những lời này, tâm trạng căng thắng cuối cùng cũng dịu đi một chút.
"Em đến thủ đô rồi, em sẽ tới ngay"