Hạ An Nhiên trông có vẻ bối rối.
Trong thang máy nhiều người như vậy, tại sao lại ngã vào người gầy yếu như cô?
Cô ấy trông không ốm yếu sao?
Và những người khác trong thang máy, đối mặt với tình huống này, tránh sang một bên với tâm trạng lo lắng, vì sợ sẽ rước lấy rắc rối vào người.
Hạ An Nhiên lại buộc phải lo việc không liên quan đến mình.
Bất chấp khó khăn, giúp đỡ đối phương.
Người đàn ông đeo khẩu trang đang thở gấp, và làn da lộ ra ngoài cũng đỏ bừng chói mắt.
Hạ An Nhiên lập tức nhận ra không ổn, "Tình hình của anh không xong rồi!"
Nhưng đối phương lại nhắm chặt mắt, cố gắng chịu đựng, không mở miệng được chút nào.
Hạ An Nhiên muốn tháo khẩu trang của người đàn ông ra để hắn ta có thể hít thở không khí trong lành, thoải mái hơn.
Hạ An Nhiên: “…”
Rõ ràng chính mình không thở được, tại sao không tự tháo khẩu trang ra?
Nhưng Hạ An Nhiên có thể cảm nhận được sức mạnh của người bên kia đang siết chặt tay cô, làm cho cô không thể tháo nó ra.
Hạ An Nhiên chỉ có thể tiếp tục giúp đỡ hắn, "Tôi không lấy khẩu trang, anh có thể tự mình thở từ từ được không?"
Người đàn ông gật đầu, hô hấp một cách khó khăn.
Sau vài giây, thang máy mở ra.
Sau khi Hạ An Nhiên chậm rãi dìu người đàn ông ra khỏi thang máy, cô ấy hét lên với một y tá ở cách đó không xa: "ỹ tả, người này không được khỏe, đến xem thử đi."
Y tá bước tới, "Anh cảm thấy ông thoải mái ở đâu?"
Người đàn ông bị hô hấp rất khó khăn, một câu cũng không thể trả lời.
Hạ An Nhiên chỉ có thể thay mặt nói, "Chắc là trúng độc, và đó là một loại độc dược như mê tình."
Vừa vào thang máy, cô đã để ý đến người đàn ông này.
Hắn đứng ở vị trí trong góc, giữ khoảng cách với tất cả mọi người, kể cả khi cô giúp đỡ, hắn cũng cố nín thở.
Quan trọng hơn, cơ thể hắn nóng bất thường.
Đây không phải là do sốt, mà là do dùng thuốc.
Thứ duy nhất có thể khiến một người đàn ông bình thường có loại phản ứng dị thường này chính là loại thuốc tồi tệ đó.
Trước đây, dù sao thì cô cũng suýt bị như vậy.
Hạ An Nhiên đoán rằng người đàn ông hẳn là sau khi bị hạ độc đã nhanh chóng đến bệnh viện, và muốn bác sĩ xử lý giúp.
Sau khi nghe những lời của Hạ An Nhiên, người đàn ông đeo mặt nạ kinh ngạc nhìn cô.
Cơ thể người đàn ông vốn đang không thoải mái, cuối cùng khó khăn hỏi một câu, "Làm sao cô biết?"
Hạ An Nhiên liếc nhìn người đàn ông đeo mặt nạ.
"Bây giờ đừng nói nữa, một khi anh nói, tự chủ của anh sẽ giảm đi, anh nên tiếp tục nhịn!"
Đối với y tá đưa ra gợi ý “Cô cứ cho anh ấy uống thuốc an thần rồi để anh ấy ngủ là tốt rồi.”
Y tá nhíu mày, không khỏi nói: "Chưa khám mà đã kê thuốc sao?" "Chờ các người lấy máu phân tích thành phần thuốc trong cơ thể hắn, muốn đúng bệnh rồi mới kể đơn, thuốc này phát tán không biết mấy lần nữa."
Vừa nói, cô vừa liếc nhìn người đàn ông đeo khẩu trang lần nữa và nói một cách chắc chắn: "Hơn nữa, tình trạng của anh ta vốn đã rất tệ, ước tính sẽ không kéo dài được bao lâu.
Nếu không uống thuốc an thần trong vòng mười phút nữa, anh ta sẽ chắc chắn là mất kiểm soát.
Nói xong nhưng lời này, Hạ An Nhiên không nán lại nữa, xoay người nhanh nhẹn rời đi.
Y tá nhìn theo bóng lưng rời đi của Hạ An Nhiên, nhíu ngày thật sâu," Cũng không biết là đang nói lung tung cái gi."
Thuốc an thần muốn là có thể dùng sao?
Nhưng người đàn ông đeo khẩu trang đối mặt với y tá và nói từng chữ: " Làm đi!"
Cô y tá không nói nên lời, "Tại sao anh lại nghe lời người khác một cách bừa bãi? Nếu xảy ra sự cố thì ai chịu trách nhiệm?"
Nhưng người đàn ông đeo khẩu trang rất kiên định," Xảy ra chuyện cũng không liên quan gì đến cô ".