Cô khẽ mỉm cười, nhớ đến lần gặp mặt đầu tiên của hai người. Rồi đến cái ngày cùng người con trai ấy đăng ký kết hôn.
Có lẽ cô chỉ còn được nhớ đến nó chứ không còn níu giữ được nữa.
Lạc Thiên, anh còn yêu em không? Năm năm nay ngày nào em cũng nhớ đến anh.
1825 ngày không có anh đối với em là vô nghĩa.
- Hiện tại, chuyến bay gặp chút sự cố, máy bay sẽ hạ cánh muộn hơi một tiếng nữa. Mong quý khách thông cảm.
Tiếng người tiếp viên vang lên thông báo.
Lâm Vân Du ngồi bật dậy. Muộn hơn một tiếng nữa, làm sao đây. Cứ tưởng đi máy bay thường để tránh sự chú ý. Ai ngờ, cô tính sai một bước rồi.
- Bác sĩ Lâm, chúng ta phải làm sao đây? Nếu xuống máy bay được chúng ta cũng không kịp đến bệnh viện S.
Một đồng nghiệp nam ở phía trên quay xuống hỏi. Mặt anh ta từ khi nghe thông báo đã biến sắc. Bệnh nhân này có bề gì tất cả đều chết như chơi.
Lâm Vân Du ngồi nhìn chăm chăm vào thùng đá. Hiện tại, cô rất muốn chửi thề.
Nếu xuống máy bay phải được, cô chỉ còn một tiếng đồng hồ mang quả tim này đến bệnh viện. Nhưng bệnh viện S lại cách sân bay đến hai tiếng đồng hồ, còn chưa tính thời gian chen lấn ra khỏi sân bay. Cô quả nhiên đã đi sai một nước cờ.
Máy bay đột nhiên lắc lư nhẹ, Lâm Vân Du đưa tay giữ chặt thùng đá. Sao lại xui xẻo thế này?
Tiếp viên hàng không lại lên tiếng nhắc nhở mọi người.
Lâm Vân Du nhẹ thở dài. Coi như xong phim rồi. Cô chỉ mới hai mươi bảy cái xuân xanh thôi mà. Cuộc đời quả nhiên ngắn ngủi.
Máy bay lại lắc lư nhẹ, sau đó là tiếng bánh xe va chạm với đường băng. Chính xác là một tiếng mười ba phút, cô và bốn đồng nghiệp âý không còn thời gian nữa rồi.
Nêu trong tình huống lúc nãy có anh thì tốt quá, anh sẽ nghĩ cách giúp cô. Nhưng có lẽ cô mơ tưởng rồi.
Mọi hành khách bắt đầu nhao nhao rời khỏi máy bay. Có lẽ sau vụ việc lúc nãy ai cũng muốn nhanh chóng rời khỏi máy bay.
Cũng vì như vậy mà đoàn người của cô càng di chuyển khó khăn hơn.
- Chúng ta thật sự không còn nhiều thời gian nữa. Bệnh nhân vốn không còn nhiều thời gian nữa.
Vị bác sĩ đi cùng cô vội xem đồng hồ rồi báo cáo.
- Mọi người xin cảm phiền nhường đường, các vị bác sĩ này hiện tại đang rất gắp để cứu mạng một người.
Ông lão lúc nãy ngồi bên cạnh cô liền hét lên.
Mọi người vì tiếng nói của ông mà quay đầu nhìn lại rồi lại nhìn vào năm người đang giữ một thùng đá.
Bất giác nhường đường.
Ông lão nở nụ cười phúc hậu với năm người. Đời này ông có lỗi với rất nhiều người nên không muốn bản thân lại mất thêm lỗi lầm.
- Cảm ơn bác, cảm ơn bác.
Năm người vội cúi người cảm ơn rồi tung người chạy đi.
Ông lão nhìn theo bóng dáng năm người khuất dần rồi khẽ cười.
- Cậu đi theo giúp bọn họ một tay đi.
Ông quay sang nói với tên vệ sĩ. Rồi nhàn nhã bước đi.
Lâm Vân Du cùng những đồng nghiệp của mình tất tả chạy đi. Cô lại nhớ đến lão già kỳ lạ đó. Ông ấy dễ dàng tin cô, lại còn cho người giúp cô. Ông ấy rốt cuộc là nhân vật như thế nào?
Nhưng cô không có nhiều thời gian để nhớ đến ông lão ấy nữa.
Cô đang ở thành phố E, nơi mà cô có rất nhiều kỷ niệm. Hôm nay, cô lại trở về không phải với thân phận Lạc phu nhân mà là bác sĩ Lâm- một vị bác sĩ không làm cho bất kỳ bệnh viện nào cả. Chỉ cần nơi nào cần nơi đó đều có cô. Đó cũng là quy tắc bất thành văn của gia tộc y gia.
Trong lúc chạy đi vội vàng mà cô đã lướt qua hình bóng một người. Và có lẽ trong lần lướt qua đó đã khiến trái tim tưởng chừng như đã chết của họ lại đập lên liên hồi.
Lâm Vân Du chợt quay đầu nhìn lại nhưng thứ cô thấy chỉ là những bóng lưng mờ nhạt khiến cô không phân biệt được. Nhưng vì tình huống cô liền đem những suy nghĩ và hoài nghi âý cất đi.
Người đàn ông đó chợt nhìn cô trong mắt đầy sự phức tạp.
- Thiên, chúng ta đi thôi, anh không đi sẽ trễ chuyến bay đó.
Giọng nữ bên tai anh vang lên đầy vẻ nũng niụ, người áp chặt vào người anh.
Lạc Thiên lạnh lùng gạt tay cô gái đó ra. Năm năm nay anh đã dùng rất nhiều cách nhưng cô ta vẫn bám lấy anh. Cho dù cô ta đã từng bị anh từ hôn rất nhiều lần. Anh biết anh làm như vậy cô ta cũng tổn thương nhưng anh hết cách rồi.
Anh gạt tay cô ta ra.
- Cô muốn thì tự mà đi.
Trái tim anh chỉ rung động trước một người con gái nhưng người con gái đó lại tàn nhẫn mà hi sinh tình cảm của anh.
Tiểu Du, là vì tôi quá đa tình hay em quá vô tâm.
Lâm Vân Du cùng đồng nghiệp đứng trước cổng sân bay.
Đã nói xe sẽ đợi ngay cổng vậy mà chẳng thấy bóng ma nào, rõ ràng là cố tình mà. Hiện tại, còn ba chục phút.
- Sao còn chưa đi nữa?
Bỗng một chiếc xe dừng lại trước mặt cô, tấm kính xe hạ xuống.
Lâm Vân Du nhìn vào trong, lại là ông lão đó. Cô khẽ gãy gãy đầu rồi cười gượng.
- Lên xe đi, ta cũng đang trên đường đến đó. Nếu dùng xe của ta chắc chắn cháu sẽ đến kịp lúc.
Lâm Vân Du và mọi người mừng rỡ như bắt được vàng. Không ngần ngại liền ngồi vào trong. Đây là chiếc xe nhanh nhất thế giới cô tất nhiên tin vào nó rồi.
- Cháu thật sự cảm ơn bác rất nhiều ạ.
- Ta chỉ tiện đường thôi.
- Bác không khỏe sao ạ?
Lâm Vân Du nghi ngờ nhìn ông. Ánh mắt của một bác sĩ cho cô biết người đàn ông này vô cùng khỏe mạnh.
- Là cháu nội của ta.
- Thật ngại quá, nếu đến đó cháu giúp được gì xin bác cứ nói, cháu sẽ giúp nhưng cháu vẫn chưa biết quý danh của bác.
Cô nhẹ thở dài. Nếu đến đó giúp gì cô sẽ giúp hết mình, cô không muốn nợ người khác. Nợ tiền tài có thể trả nhưng nợ ân tình dù có chết cũng không trả được.
- Ta họ Tôn, tên Kim Toàn.
Ông lão không ngần ngại nói.
- Tôn lão gia, thật sự rất cảm ơn ông.
Lâm Vân Du lại lên tiếng cảm ơn. Chứ thật ra nhìn người đàn ông này cô đã biết có bao nhiêu bề thế. Chắc chắn lai lịch không nhỏ.