Cô Vợ Ảnh Hậu

Chương 96: Phản Kích




Mạn Nhu liếc mắt nhìn, là người đàn ông mặc y phục đạo diễn, trên bảng tên viết người trợ lý trẻ tuổi, có lẽ đây chính là trợ lý Phó mà chị Hy nói.

"Không nghe thấy lời của tôi à?"

Anh ta bước qua chỗ Mạn Nhu, nhìn Mạn Nhu từ trên xuống dưới, miệng khinh thường nói: "Đừng cho rằng bản thân đạt được giải thưởng không có căn cứ thì có thể đùa bỡn những người có tên tuổi lớn, để cho người khác đợi một lúc lâu, cô không biết xấu hổ à?"

Mạn Nhu nhíu mày.

Cho dù là cố ý làm khó nàng, thì những lời này cũng quá khó nghe rồi.

Nàng liếc mắt nhìn anh ta, ghi nhớ bộ dạng của anh ta, không có giải thích với anh ta mà là nhìn về phía bảng tên ở trên bục, trực tiếp đi đến vị trí của mình, sau đó tao nhã ngồi xuống.

Trợ lý Phó bối rối, trong lúc mọi người nhìn thấy tình cảnh khó xử của anh ta, thì anh ta lạnh lùng châm chọc Mạn Nhu: "Thật sự cho rằng bản thân là vẻ đẹp trời sinh à, ăn ảnh như vậy, không làm mọi người thất vọng sao?"


Mạn Nhu bình tĩnh nhìn anh ta: "Đó là chuyện của tôi, không cần người khác khoa tay múa chân, chẳng lẽ đây là chương trình trình diễn đồ bơi gì à, cần phải đặc biệt chuẩn bị mới có thể bắt đầu quay?"

"Cô... cô lại dám chế nhạo chương trình của chúng tôi!" Trợ lý Phó này dường như đã nhận sự sắp xếp của người nào đó mà luôn chụp mũ bẩn trên đầu Mạn Nhu.

"Cô cấu kết với mấy tên giám khảo, đạo diễn kia làm bậy, chương trình của chúng tôi đồng ý mời cô, hoàn toàn là xuất phát từ lương tâm nghề nghiệp thôi, cô đừng có không biết điều."

Xung quanh có không ít người hùa theo, bầu không khí rất hỗn loạn.

Mạn Nhu không bị ảnh hưởng bởi bọn họ, nhưng nếu như cứ náo loạn như thế này thì sẽ ảnh hưởng đến việc quay hình.

Nàng nhìn về phía người trợ lý kia: "Người của Đài truyền hình cũng có thể không có chứng cớ mà lại nói ra những lời mang tính giả thuyết như thế này hay sao? Tôi thấy trợ lý như anh mãi mãi cũng không có cách nào thăng chức được, anh là người ở bộ phận nào?"


Ngoài cửa, chị Hy nghe thấy tiếng ồn ào náo loạn bên trong, đang muốn đẩy cửa tiến vào.

Thì Trần Viễn tiến lại ngăn cản, thấp giọng nói: "Giám đốc Phong bảo tôi đến xử lí."

Thì ra Giám đốc Phong sớm đã dự tính được sẽ có người quấy nhiễu Mạn Nhu trong lúc ghi hình.

Chị Hy vừa nghe, vui mừng gật đầu: "Được, vậy tôi ở đây."

"Ý của Giám đốc Phong là chương trình này vẫn là đừng tham gia, có lúc đùa bỡn những tên tai to mặt lớn cũng là cần thiết."

Trong giới giải trí nịnh nọt bề trên, uy hiếp kẻ dưới như thế này, nếu như cứ nhân nhượng một bước sẽ chỉ làm cho những người đó càng thêm lấn tới mà thôi, lấy tính tình bây giờ của Mạn Nhu, cô ấy không cần phải nhận tội này, Giám đốc Phong cũng sẽ không trơ mắt mà để cho những việc này xảy ra.

"Được, tôi đi lái xe." Chị Hy cũng cảm thấy cách xử lý như vậy sẽ tốt hơn, nên cho những tên kia một chút giáo huấn.


Trần Viễn nhìn thấy chị Hy rời đi, không đi vào mà là nhìn thời gian, lùi về sau hai bước, sau một phút, một vị chủ đạo diễn và người phụ trách chương trình đi tới.

"Trợ lý Trần, ngài sao lại đến đây? Giám đốc Phong gần đây bận không?" Bọn họ vừa nhìn thấy Trần Viễn, lập tức mặt mày mỉm cười.

Trần Viễn gật đầu: "Giám đốc Phong bảo tôi qua đây đón người, nhưng bên trong hình như xảy ra chút vấn đề."

"Vấn đề? Giám đốc Phong muốn đón người, không có vấn đề gì cả."

Người phụ trách cũng phát hiện bên trong rất ồn ào, đẩy cửa gọi lớn: "Ồn ào cái gì!" Sau đó quay đầu khom lưng với Trần Viễn: "Trợ lý Trần, người mà ngài muốn đón là? Tôi nhìn thấy minh tinh được mời hôm nay vẫn đang trong phòng nghỉ ngơi, không qua đây!"

Trần Viễn nhìn Mạn Nhu ngồi trước máy ghi hình: "Cô ấy đã đến rồi, người Giám đốc Phong bảo tôi đến đón là cô Mạn Nhu."
Một câu nói, người phụ trách thiếu chút nữa ngất tại chỗ.

Đây là...

Ai có thể nghĩ đến người Giám đốc Phong muốn đón lại là nàng?

"Nhưng chương trình này vẫn chưa quay xong, cô ấy nếu như bây giờ rời khỏi, thì đã vi phạm hợp đồng rồi." Vị trợ lý Phó kia kịp thời chen vào một câu.

Mạn Nhu cũng không nhẫn nại được nữa, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài cửa: "Được, tôi bằng lòng vi phạm hợp đồng, nhân viên làm việc chỗ quay phim các người ngây thơ ngu ngốc như vậy, tôi thật hoài nghi chất lượng quay hình của các người."

"Còn nữa, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật của anh ta, đợi nhận đơn kiện của tôi đi."

"Cái gì!" Trợ lý Phó trợn to hai mắt, không nghĩ đến Mạn Nhu thế mà lại dùng cách này để lấy lại mặt mũi.

"Cô Mạn, như thế này không tốt lắm, tôi sẽ để nhân viên làm việc kia xin lỗi cô!" Người phụ trách chặn đường đi của nàng, trong lời nói mang theo vài phần đe dọa: "Đã sắp xếp hợp đồng rồi, tiền hủy hợp đồng cũng không nhỏ, cô tốt nhất vẫn nên suy nghĩ lại."
"Ngại quá, tôi không cần phải suy nghĩ nữa."

Nói xong, Mạn Nhu không quay đầu lại mà rời khỏi, nàng biết ý của Trần Viễn đứng trong đó, sự việc đã đến bước này, nàng cần phải thay đổi làm cho mình cứng rắn lên một chút, không thể để cho người ngoài cho rằng, nàng luôn là quả hồng mềm lúc nào cũng nén giận được.

Nàng không phản kích, không có nghĩa cho việc không có năng lực phản kích.

"Vấn đề tiền bạc vi phạm hợp đồng, bộ sự vụ của Đại Thiên sẽ cho người liên lạc với anh, tất cả sẽ do Đại Thiên bồi thường, còn nữa tôi đề nghị anh đuổi việc của người trợ lý kia, nếu như kết quả xử lý của việc này không làm vừa ý của Giám đốc Phong thì cô ấy sẽ rút vốn đầu tư hai năm sau của Đài Truyền hình các anh."

Trần Viễn nói xong, xoay người rời đi.

Những tên chủ đạo diễn và người phụ trách còn lại đứng ngây ngốc tại chỗ.
"Thì ra... hậu thuẫn phía sau của Mạn Nhu là Đại Thiên?"

Việc này bọn họ cho dù đã biết cũng không dám nói ra ngoài, tên trợ lý kia cũng bị sa thải ngay tại chỗ, chương trình của bọn họ cũng hoãn lại sau một tuần, người phụ trách gọi điện thoại xin lỗi Mạn Nhu, mời nàng tiếp tục trở lại ghi hình.

Bị Mạn Nhu cự tuyệt.

Nàng tuy cần cơ hội để công khai lên tiếng nhưng những người này mang theo thành kiến đối với nàng, cho dù nàng nói cái gì cũng sẽ bị cắt bỏ đoạn sau thôi.

Thay vì nhờ vào sự trợ giúp của người khác thì không bằng tự tạo cơ hội cho mình.

"Chị Hy, giúp em tìm anh Huy, em nghĩ anh ta bây giờ là người duy nhất ở bên cạnh Dương Vũ, chỉ cần tìm được anh ta, thì có thể tìm được Dương Vũ.

"Chị sẽ đi tìm thử, nhưng nếu như anh ta không nói thì sao?"

"Mỗi người đều sẽ có thứ để uy hiếp, anh ta cũng có người nhà của mình, anh ta cần phải nuôi người nhà mình sống qua ngày, giống như điều kiện bây giờ của Dương Vũ không thể lại gửi tiền lương cho anh ta, em không tin anh ta sẽ luôn bảo vệ Dương Vũ tham lam đó."
"Chị hiểu rồi, chị lập tức đi tìm."

Chị Hy nhìn thấy ý chí lại lần nữa cháy lên của Mạn Nhu, lòng tràn đầy vui mừng.

Có lúc sẽ ủy khuất phải chịu đựng, nhưng có lúc một chút cũng không thể nhượng bộ.

Buổi tối trở về nhà, Mạn Nhu dựa lưng vào ghế dựa, nghĩ đến những chuyện xảy ra ban ngày, sau đó chủ động đi đến phòng làm việc của Phong Miên, nàng nhẹ nhàng gõ cửa, lúc người phụ nữ ngẩng đầu lên nhìn nàng, nàng mỉm cười đi vào.

"Vẫn đang bận à?"

"Ừ, một chút bài tập ngoại khóa." Phong Miên chưa kịp khép lại văn kiện trên bàn, tất cả là tài liệu về nghệ sĩ Oatlets,.

Mạn Nhu biết cô mệt như vậy là bởi vì nàng, nàng mỉm cười ôm lấy cổ cô: "Người không biết còn cho rằng chị muốn thu mua Oatlets đấy."

"Nếu như em ký hợp đồng thành công với Oatlets,, đây cũng có thể là một chủ ý tốt."
Dù sao thì Mạn Nhu sớm muộn cũng ký hợp đồng với công ty cô, chỉ có như vậy, cô mới có thể bảo vệ nàng bất cứ lúc nào cũng được.