Cô Vợ Ảnh Hậu

Chương 158: Nếu Em Mệt Mỏi, Chúng Ta Về Nhà




"Trời ơi, sao lại có người hoàn hảo như vậy a!"

"Dựa vào kinh nghiệm làm bách nữ của ta nhiều năm, cô tuyệt đối không thể nào yêu đàn ông được, bởi vì những bắp thịt kia quá tuyệt."

Số lượt bình luận của dân cư mạng đã quá mười nghìn, tất cả đều khen dáng người vô cùng tuyệt vời của Phong Miên, Lăng Diệp hoàn toàn trở thành vật làm nền.

Chị Hy và Trần Viễn cũng là lần đầu tiên đọc thông tin được đưa lên mạng.

Chị Hy đây cũng là lần đầu thấy dáng người của Phong Miên, mặc dù cô mấy tháng gần đây tiếp xúc với Phong Miên tương đối nhiều trong các lần công tác, nhưng tận mắt thấy, giác quan vẫn là nhận lấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ rất lớn.

"Oa, Mạn Nhu mỗi ngày chính là nhìn thân thể này để chìm vào giấc ngủ sao?"

Cũng quá hạnh phúc đi!

Chị Hy một bên cảm thán, một bên dùng ánh mắt liếc nhìn bên người Trần Viễn, mơ mộng thân hình của hắn...


"Không cần suy nghĩ, anh mặc dù so ra kém tổng giám đốc, nhưng so Lăng Diệp vẫn hơn nhiều."

Chị Hy cười hắc hắc: "Đó là dĩ nhiên, anh là người em chọn cơ mà!"

Cô tiếp tục kéo xuống xem, thấy được bức ảnh Mạn Nhu ở dưới đài giúp Phong Miên cầm quần áo, Chị Hy nhịn không được cười cong mặt mày: "Nhìn thấy Mạn Nhu có thể có hôm nay, em thật vì cô ấy cảm thấy vui vẻ, vợ chồng bọn họ một lòng, bất kỳ người nào cũng không thể khi dễ bọn họ!"

Bởi vì khi dễ một trong hai người, một người khác tất nhiên sẽ toàn lực phản kích.

"Vậy anh cùng em thì sao?" Trần Viễn đặt tờ báo xuống và hỏi.

Chị Hy nghĩ nghĩ nói: "Sẽ không có người khi dễ chúng ta..."

Một giây sau, Trần Viễn liền đem cô kéo vào trong ngực: "Ừm, chỉ có em mới có thể khi dễ anh..."

Chị Hy thẹn thùng cười một tiếng, ngã vào trong lòng Trần Viễn.


Cảm xúc và tình cảm của mỗi người đều là khác nhau, may mắn thay bọn họ có thể trong biển người tìm được một nửa thích hợp của mình.

...

Kỳ thật vừa rồi ở trên khán đài các phóng viên đều có chút tiếc nuối bởi vì không có cơ hội nhìn thấy Phong tổng đánh quyền anh, thiết nghĩ nếu như là thấy thì đúng là hình ảnh cực kỳ khó gặp.

Mạn Nhu cùng Phong Miên trở lại phòng thay quần áo, đem áo khoác ném cho cô: "Em hối hận! Hiện tại tất cả mọi người nhìn thấy vóc dáng người của chị tốt như thế nào, về sau sẽ có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào chị."

"Nhưng là bọn họ chỉ là nhìn, có thể đụng vào chỉ có một mình em." Phong Miên cầm tay Mạn Nhu, nhìn đồng hồ: "Mệt mỏi sao? Chị có thể trực tiếp KO hắn, sau đó chúng ta về nhà."

Mạn Nhu nhoẻn miệng cười, lắc đầu nói: "Không mệt, hiện tại em cảm thấy rất thú vị."


Đêm nay nàng chỉ muốn làm nền cho Phong Miên, để cho cô trở trên chói chang nhất.

Các phóng viên chụp ảnh tới tấp, phần lớn ảnh Mạn Nhu đều là bóng lựng, hoặc là cầm quần áo cho Phong Miên, hoặc là yên lặng đi theo cô, dùng những điều bình thường nhất để chăm sóc, quan tâm Phong Miên.

Nhưng cho dù là như thế, để phóng viên nhìn thấy bọn họ sánh vai đi cùng nhau thì cũng đã ăn đủ cẩu lương rồi.

Sau khi thay quần áo xong, bọn họ một lần nữa trở lại đại sảnh, lúc này các phóng viên đã bị chặn tạm thời ở ngoài cửa, đây cũng là do Lăng gia sắp xếp, bọn họ cần thời gian để giải tỏa căng thẳng.

Các phóng viên không còn ở bên chụp ảnh, tinh thần Mạn Nhu được buông lỏng rất nhiều, bây giờ nàng có thể thưởng thức, sùng bái Phong Miên, không cần lo lắng sẽ có người phát hiện trong mắt nàng tràn đầy yêu thương dành cho cô.
Càng đến gần Phong Miên, càng là hiểu rõ cô, nàng càng khó khống chế trái tim mình thêm yêu thương cô, loại tình cảm không thể nào kiềm chế, cũng không có cách nào khống chế... Trên thực tế, Mạn Nhu cũng không muốn khống chế.

"Vậy bây giờ thi cái gì?" Phong Hồng Quảng hỏi cha con Lăng gia.

Lăng Diệp ho khan một tiếng, vỗ tay để khách sạn phục vụ viên cầm lên một bộ bài: "Hiện tại phóng viên cũng không có ở đây, chúng ta chơi bài đi, chỉ chơi tùy tiện một chút, tiền cược có thể lớn một chút?"

Phong Miên mặt không thay đổi, ngước mắt hỏi: "Lớn một chút?"

Lăng Diệp trực tiếp đưa tay chỉ vào Mạn Nhu nói: "Cô ấy! Nếu như ta thắng, nghệ sĩ của ngươi liền đi theo ta đi."

Đây không phải cố ý kiếm chuyện sao?

Lăng Diệp vô lại cười một tiếng: "Đương nhiên, ngươi cũng có thể tăng giá cả."
Phong Miên ánh mắt trở nên sắc bén: "Cô ấy không phải là món đồ để đem ra đánh cược."

"Một người nghệ sĩ mà thôi... Ta hiện tại có thể gọi điện thoại để đưa các nữ nghệ sĩ Long Đằng tới, ngươi thích người nào thì tùy ý ngươi chọn a."

Phong Miên sắc mặt đã phi thường âm trầm, Lăng Triển lập tức kéo con trai: "Được rồi, giữ chừng mực một chút."

"Không dám? Sợ thua a!" Lăng Diệp nghĩ là Phong Miên sợ, trong nháy mắt đắc ý.

Phong Miên rất muốn ngay lập tức giáo huấn cái miệng cặn bã không biết che đậy này một chút, nhưng ở bên cạnh cô, Mạn Nhu trực tiếp nói: "Được, cược đi, ta và ngươi cược, nếu như ngươi thua, liền công khai trả lời phóng viên nói, ngươi bởi vì phương diện kia không được, cho nên mới chửi bới Phong Miên."

Lăng Triển sắc mặt hơi thay đổi một chút, tựa như có cảm giác không tốt lắm, nhưng Lăng Diệp đã cướp lời đáp ứng: "Được! Quyết định như vậy đi, nhưng chỉ có tôi và cô, người khác sẽ cảm thấy tôi bắt nạt phụ nữ, các người cùng nhau di, tính một nhà."
Phong Miên nhìn sang Mạn Nhu, không có phản đối, nếu Lăng Diệp đã muốn chết, cũng đừng trách cô.

Coi như hắn chơi bài cùng bà xã.

Phong Hồng Quảng bắt đầu cảm thấy tối nay hắn tới quá lãng phí thời gian, những kết cục rõ ràng như vậy, ông không thèm để tâm.

Nếu như là người khác của Phong gia đến ứng chiến đại khái còn có chút so đo, nhưng bọn họ hết lần này đến lần khác đối Phong Miên... Hắn có thể đi ra ngoài trước hít thở không khí được không, nếu không sợ sẽ cười thành tiếng, lại là quá không nể mặt Lăng gia.

Lúc cha con Lăng gia đi toilet, Phong Miên nghiêng người sang, cưng chiều lôi kéo Mạn Nhu: "Tin tưởng chị như vậy?"

"Em có thể." Mạn Nhu trả lời nói: "Lần này em thay chị thắng, chị cổ vũ cho em."

"Hắn ta có thể giở thủ thuật, em có nắm chắc không?"

Mạn Nhu cúi đầu, nghĩ nghĩ nói: "Sau này em sẽ nói cho chị biết vì sao em lại cược đánh bài này, nhưng là đêm nay em muốn thay chị chiến đấu một lần."
Thỉnh cầu của nàng, cô chưa từng cự tuyệt.

Phong Miên cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy ống tay áo của mình, nụ cười nở trên môi: "Được, theo ý của em."

"Vậy nếu em..."

"Không có khả năng này." Phong Miên nói khẳng định, mặc kệ Mạn Nhu trình độ chơi bài như thế nào, có cô ở đây, thua chữ, không bao giờ tồn tại.

Mà cô cũng toàn tâm tin tưởng Mạn Nhu, nàng không phải loại phụ nữ ỷ lai vào người khác mà trở nên thành công, giữa bọn họ có rất nhiều chuyện từ từ mới hiểu được hết, hiện tại cô chỉ biết số đo cùng cỡ giày của Mạn Nhu, đối với khẩu vị của nàng hiểu rất rõ, những cái khác cô sẽ từ từ tìm hiểu.

"Lần này tất cả dựa vào em, chị đánh không có được tốt." Phong Miên nói.

"Thật sao?" Nàng không tin, nghiêng đầu nhìn cô.

Phong Miên mỉm cười sâu sắc, nắm chặt tay của nàng.
Chiếu bạc rất nhanh đã chuẩn bị xong, Lăng Diệp căn bản không cần chuẩn bị bất cứ cái gì, hắn cơ bản mỗi ngày đều chơi bài, thích nhất chính là cá cược, vừa ngồi xuống hắn lập tức liền hưng phấn.

Đây chính là sở trường của hắn, chẳng lẽ sẽ thua Phong Miên hay sao?

Sau đó, Phong Miên trong lúc Mạn Nhu định ngồi xuống, kéo ra một cái ghế, mình ngồi xuống trước, thuận thế kéo Mạn Nhu ngồi trên đùi.