Mấy ngày sau, lá gan Chiến Đình Kiêu càng lúc càng lớn, nhưng đồng thời, anh đối với Lục Diệp càng ngày càng tốt, càng ngày càng ôn nhu.
Dần dần Lục Diệp cảm thấy… suýt chút nữa mình đã ngã vào “vòng tay dịu dàng” của Chiến Đình Kiêu.
“Phu nhân, đây là bữa tối tiên sinh chuẩn bị cho ngài.
”.
“Phu nhân, tiên sinh nói ngài thích ăn điểm tâm ngọt nhà này, cho nên cố ý dặn dò chuẩn bị.
”.
“Phu nhân, tiên sinh nói lúc trước làm mất toàn bộ đồ của ngài, đây là tiên sinh đền bù.
”.
“Phu nhân, đây là quần áo tiên sinh mua cho ngài.
”.
Lục Diệp nhìn nữ giúp việc nhà họ Chiến dần dần bắt đầu bận túi bụi, trong lòng không khỏi kích động.
Đồ Chiến Đình Kiêu chuẩn bị cho cô cơ bản toàn bộ đều là tốt nhất, hơn nữa, không thể không nói, những thứ này tất cả cơ bản đều là đồ cô vô cùng thích.
Cô không khỏi nghĩ đến đại boss kia bày ra khuôn mặt như núi băng vạn năm.
Anh đúng là rất có tâm tư.
“Cứ để đồ xuống, các người có thể đi ra ngoài.
”.
Lục Diệp nghiêm mặt nói.
Mấy nữ giúp việc vừa đi ra ngoài, Lục Diệp lập tức trở nên hứng phấn.
Cô lật bao lớn bao nhỏ đồ trong phòng, suýt chút nữa liền muốn hoan hô.
Bên này, đúng lúc là đồ ngọt của cửa hàng Vinh Ký cô thích ăn nhất.
Thường ngày cô rất ít ăn, bởi vì đồ ngọt nhà này vừa đắt vừa phải xếp hàng, đại boss lại đưa tới cho cô rồi.
Còn có quần áo bên kia, tất cả đều là nhãn hiệu cô thích nhất.
Chiến Đình Kiêu một hơi liền mua trọn cho cô một tủ quần áo độc phẩm, mà tất cả chúng đều là kiểu dáng mới nhất năm nay và phiên bản giới hạn của năm ngoái.
Lục Diệp tưởng chừng như mình đang nằm mơ vậy.
Những bộ quần áo đó, trước kia cô cũng không nỡ mua…Lục Diệp nhìn một đống đồ lớn trong phòng mình, trong lòng không khỏi bắt đầu do dự.
Cô có thể nhìn ra, tuy số tiền này đối với Chiến Đình Kiêu không là gì cả, nhưng anh có thể biết sở thích của mình, nên cũng bỏ vào đó không ít tâm tư.
Vậy nếu như đổi lại là cô gái khác, có phải đã bị Chiến Đình Kiêu “bắt được” rồi không?Nhưng may mắn là cô đã sớm biết Chiến Đình Kiêu đã biết chuyện mình từ chối kết hôn.
Anh làm như vậy, nhất định là muốn đả kích, tả thù mình, sau đó sẽ hung hăng bỏ rơi mình.
Thiết, Lục Diệp cô mới không mắc mưu đâu.
Sau khi cô thu dọn lại đồ đạc một phen, điện thoại lại đột nhiên ra sức kêu vang.
Lục Diệp nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, rất nhanh liền thấy tên Giang Văn Thăng.
Giang Văn Thăng?Anh ta còn gọi cho mình làm gì?Lục Diệp nhận điện thoại, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, giống như lười biếng mà mở miệng: “Alo? Văn Thăng, anh tìm em làm gì?”.
Đã lâu rồi Giang Văn Thăng chưa gặp Lục Diệp, vốn dĩ anh ta tưởng rằng, sau khi nhìn thấy những tin tức kia anh ta sẽ tức giận.
Không nghĩ tới vừa nghe giọng Lục Diệp, anh ta liền phát hiện mình vẫn còn nhớ cô.
“Diệp Tử, cuối cùng anh cũng tìm được em.
”.
Giang Văn Thăng tự mình cũng có chút cảm động, “Anh có rất nhiều lời muốn nói với em.
”.
“Văn Thăng, tuy em đồng ý với anh sẽ làm việc lại, nhưng em…”.