Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 967




Chương 967

“Không sai, chính là ngân hàng.”

Quả nhiên là vậy, không có gì ngạc nhiên.

“Cho nên Kiến Thành chủ động mời cô là hy vọng cô có thể giúp một tay cho việc vay vốn ở ngân hàng, đúng không?”

“Đúng vậy, nhưng đây không phải là một số tiền nhỏ, nhưng chỉ dựa vào tôi thì không giúp được, quyền quyết định nằm trong tay ông nội tôi.”

“Ông nội tôi vẫn luôn cố chấp, tuy rằng cha tôi và cha của Kiến Thành có chút giao tình, nhưng cha tôi cũng đã qua đời rất nhiều năm rồi, cho nên ông nội tôi tuyệt đối sẽ không vì một mối quan hệ nhỏ nhoi như vậy mà trả giá lớn như thế.”

Ngực hơi thắt lại, Nam Khuê hít một hơi thật sâu để giữ vững phong thái và tiếp tục hỏi.

“Vậy điều kiện của cô Lâm là gì? Gả cho Kiến Thành sao?”

“Để anh ấy làm cháu rể nhà họ Lâm, sau đó để ông nội cô có lý do giúp anh ấy, đúng không?”

Lâm Tư Vũ cười cười, vừa lòng nhìn về phía Nam Khuê: “Cô thật sự rất thông minh.”

“Tôi không phải là người hay ngại, vì vậy tôi đã bày tỏ nguyện vọng của tôi và ông nội tôi với Kiến Thành. Nhưng anh ấy không hề nghĩ ngợi mà đã trực tiếp từ chối tôi.”

“Anh ấy nói rằng người anh ấy thích là cô, hơn nữa đã cầu hôn cô, hai người sẽ sớm tổ chức đám cưới.”

“Cô Nam Khuê, theo như tôi biết, mẹ cô đã từng cứu ông nội Lục một mạng, mấy năm nay ông nội Lục vẫn luôn coi cô như cháu gái của mình. Tập đoàn Lục thị là do ông nội Lục và bà nội Lục cùng nhau gây dựng từ hai bàn tay trắng, cả đời dốc hết tâm huyết vào nó, chẳng lẽ cô thật sự nhẫn tâm nhìn nó phá sản? Hay để nó rơi vào tay đứa con riêng của nhà họ Lục sao?”

Nam Khuê không thể không thừa nhận rằng Lâm Tư Vũ có kỹ năng đàm phán đỉnh cao.

Và chắc hẳn cô ấy cũng đã điều tra rất tỉ mỉ về cô.

Nếu nói về những khó khăn phía trước, Nam Khuê đều có thể vượt qua.

Nhưng những câu nói vừa rồi như trực tiếp đâm thẳng vào tim cô.

Đúng vậy, ông nội!

Tập đoàn Lục thị là tâm huyết cả đời của ông nội.

Sao cô có thể nhẫn tâm làm ngơ được chứ?

“Chỉ cần cô ở đây một ngày nào nữa, Kiến Thành sẽ không đồng ý lời đề nghị của tôi. Nhưng nếu cô đi rồi thì mọi chuyện sẽ khác.”

“Tôi sẽ không dùng âm mưu, cũng sẽ không dung mấy thủ đoạn hạ lưu, tôi đã cho cô quyền lựa chọn, còn lựa chọn thế nào đều tùy cô.”

Trên đường về nhà, Nam Khuê ngồi trong xe, vẫn luôn rất yên lặng.

Khung cảnh bên ngoài cửa sổ vụt qua trước mắt cô.

Những gì lóe lên trong tâm trí cô, toàn bộ đều là những khoảnh khắc trước kia cùng ông nội.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô nhấc máy, là Lục Kiến Thành gọi đến.

“Có phải đang tắc đường không? Sao em còn chưa về đến nhà?” Lục Kiến Thành lo lắng hỏi.

“Bỗng nhiên có hứng thú nên đi đến trung tâm mua sắm cạnh công ty anh dạo vài vòng.” Nam Khuê giải thích.

Lý do này rất bình thường, cho nên Lục Kiến Thành cũng không hoài nghi gì.