Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 892




Chương 892

Trong lòng tràn đầy chua xót, Lục Kiến Thành đột nhiên ngồi dậy, giam Nam Khuê vào trong lòng. Đồng thời bàn tay ấm áp đặt lên bụng cô: “Khuê Khuê, nhất định bây giờ muốn đứa con này sao? nếu như… anh nói nếu như chúng ta có thể để một năm sau rồi lại có được không?”

Nghe thấy lời Lục Kiến Thành nói, tất cả nụ cười trên mặt Nam Khuê như đông cứng lại.

“Anh…” giọng nói cô run rẩy, không tin được mà nhìn anh: “Anh có ý gì?”

“Anh không muốn có đứa con này đúng không?” dứt lời, nước mắt cô rơi xuống mà không hề báo trước.

Lục Kiến Thành biết sẽ xảy ra cảnh tượng như vậy, đây cũng là điều khiến anh xoắn xuýt cả đêm mà không dám nói ra.

Anh ôm chặt cô vào lòng, dịu dàng dỗ dành: “Xin lỗi em, Khuê Khuê, anh không có ý đó, không phải anh không cần con, nhưng anh nghĩ để một thời gian nữa rồi lại có con có được không?”

“Vậy đứa con hiện giờ thì sao? Dù gì nó cũng đã đến rồi, anh bảo em vứt bỏ nó sao?” Nam Khuê nhìn anh, đau lòng hỏi.

“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành vừa mới lên tiếng thì đã bị Nam Khuê ngắt lời. Cô rơi nước mắt, đau lòng nhìn anh.

“Người khác không biết mà anh còn không biết sao? anh có biết khi mất đứa con đầu tiên em đã đau khổ thế nào không? Mỗi ngày em đều nằm mơ đến nó đang gọi em là mẹ, em nằm mơ cũng muốn cùng anh có thêm một đứa con để bù đắp sự áy náy và tội lỗi của mình.”

“Bây giờ không dễ gì nó mới tới, anh có biết em vui thế nào không? Kết quả… vậy mà anh lại không hề mong chờ nó tới.”

“Lục Kiến Thành, em sẽ không đợi thêm nữa, đứa bé này là cho ông trời ban tặng cho em, nó là tốt đẹp nhất, trừ nó ra thì ai em cũng không cần.”

Nam Khuê khóc sướt mướt. Lục Kiến Thành đau lòng ôm lấy cô.

“Được, không đợi thêm nữa, đứa con này là tốt nhất rồi, chúng ta nhận đứa con này.”

Cuối cùng anh cũng thoả hiệp.

Thôi vậy, còn về những cái khác anh cũng không quan tâm nữa, chỉ cần cô vui vẻ, cô vẫn ở bên cạnh anh thì anh đã mãn nguyện rồi. Chỉ cần có thể nhìn thấy cô cười thì anh cũng cảm thấy vui vẻ.

Khuê Khuê ngốc nghếch, em nhất định không biết đươc bây giờ anh yêu em tới nhường nào đâu!

Bởi vì không muốn mất đi em, thế nên anh có thể chịu những thứ mà mình không thể chấp nhận được, bao gồm cả đứa con này.

Anh cúi đầu hôn cô thật sâu: “Được rồi, không khóc nữa, nếu còn khóc nữa thì thật sự biến thành quỷ mít ướt bây giờ, em bé chắc sẽ không muốn một người mẹ chỉ biết khóc thôi đâu.”

Lúc này Nam Khuê mới ngừng khóc, cô cười vui vẻ nhìn anh: “Anh thật sự đồng ý giữ lại đứa con này sao?”

“Ừm, đồng ý, nhưng nếu như nó lại tiếp tục làm em khóc thì có thể anh sẽ nuốt lời đấy.”

Nam Khuê lập tức lau sạch nước mắt, vui vẻ ôm chầm lấy anh: “Cảm ơn anh Kiến Thành, anh thật sự quá tốt đi, em yêu anh!”

“Nói gì đấy, nói lại lần nữa.” Lục Kiến Thành nhạy bén bắt được điểm chính, hai mắt ranh mãnh nhìn cô.

Nam Khuê cố ý chớp chớp mắt nói: “Cảm ơn anh đó!”

“Không phải câu này, câu phía sau.”