Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 872




Chương 872

Nam Khuê ngẩng đầu, phóng ánh mắt sắc bén, lạnh lùng như đao qua: “Anh tìm tôi làm gì? Tôi không cần sự đồng tình của anh, càng không cần lời xin lỗi của anh.”

“Quý Dạ Bạch, tôi nói cho anh biết, cho dù anh có nói ba hoa trời đất, nói hối hận không kịp thì tôi cũng không tha thứ cho anh đâu.”

Khi nói chuyện, cô ném mạnh một phong thư lên bàn làm việc trước mặt Quý Dạ Bạch.

“Thư từ chức?” Khi nhìn ba chữ trên phong thư, Quý Dạ Bạch có chút giật mình.

Qua một lúc, anh ấy cũng không phản ứng lại, sững người nhìn Nam Khuê: “Từ chức? Tôi nhớ cô từng nói bệnh viện này là ước mơ của cô, tại sao đột nhiên lại từ chức?”

“Đột nhiên sao?” Nam Khuê nhìn anh ấy một cách căm ghét. “Quý Dạ Bạch, tiếc cho tôi từng nghĩ anh là một chính nhân quân tử, cho rằng anh là một bác sĩ y đức cao thượng, nhưng anh không xứng. Đêm hôm đó…”

Nghĩ đến đây, trái tim Nam Khuê đau như vừa bị dao chém vậy: “Rõ ràng anh có thể nhận ra tôi, tôi cũng cố gắng giải thích rồi, tôi là Nam Khuê, tôi không phải người khác, tôi có bạn trai, nhưng anh vẫn không bỏ qua cho tôi.”

“Tên tiểu nhân vô liêm sỉ như anh, tôi sẽ không để anh được như ý đâu, hạnh phúc của tôi đã bị anh phá hoại rồi, nhưng tôi sẽ không lại để anh huỷ hoại những cô gái khác đâu.”

“Chỉ cần có một chút cơ hội, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh đâu, tôi se theo đuổi chính nghĩa của tôi.”

Nói rồi, Nam Khuê bắt đầu móc điện thoại ra. Lúc này cho dù Quý Dạ Bạch có chậm chạp cũng hiểu được ý tứ trong những lời cô vừa nói rồi.

Dựa vào ưu thế chiều cao, anh ấy tiến lên trước một bước đã cướp được điện thoại trong tay Nam Khuê đi: “Cô làm gì đấy?”

“Đương nhiên là báo cảnh sát bắt cái tên xấu xa như anh.” Nam Khuê hung hăng trợn mắt nhìn Quý Dạ Bạch.

“Ha…” Quý Dạ Bạch nhẹ nhàng nhếch môi cười: “Cô còn chưa làm rõ mọi chuyện đã báo án bắt tôi rồi, không sợ cảnh sát sẽ quy cho cô tội báo án giả sao.”

“Tôi đã tìm hiểu rất rõ ràng.”

Quý Dạ Bạch cười lạnh: “Rõ ràng? Đến việc tôi có chạm vào cô hay không cũng không biết, còn dám nói bản thân biết rõ?”

Vừa nói xong, bất ngờ Nam Khuê sững người lại: “Anh nói cái gì? Anh nói lại lần nữa.”

Bây giờ suy nghĩ cẩn thận lại, cô mới phát hiện mình thật sự đã sơ sót bỏ qua rất nhiều manh mối.

Hôm đó, sau khi cô xô vào tường thì đã ngất xỉu rồi. Cộng thêm sau khi tỉnh lại, trên người cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ mát mẻ, mà anh ấy đang quấn chăn bông nằm cách đó không xa.

Cô đã quá sợ hãi và lo lắng rồi, đặc biệt là vì trong phòng đó có đủ loại dấu hiệu, thế nên cô đương nhiên mới cho rằng anh ấy đã làm những chuyện thú tính trong lúc cô ngất đi.

Nhưng bây giờ khi nghĩ lại tỉ mỉ. Hình như cô thật sự bỏ qua một số tình tiết quan trọng.

Ví dụ nếu như thật sự phát sinh ra chuyện gì đó, tại sao trên người cô vẫn còn mặc một bộ đồ ngủ?

Ví dụ ngoại trừ trên cổ và cánh tay cô có vết máu bầm và vết sẹo ra thì những chỗ khác trên người không có bất cứ vết tích nào nữa.

Lại ví dụ, khi cô chạy từ quán rượu ra ngoài thì hình như trên người đích thực là không có nơi nào khó chịu.