Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 828




 

Chương 828

“Hơn nữa…” Nam Khuê cười nói: “Anh ấy cũng không cần vì chuyện này mà ghen tuông, thậm chí còn cố ý chạy tới bệnh viện tìm tôi.”

“Anh ấy?” Cho dù có bình tĩnh lại, lúc Chu Tiễn Nam hỏi vẫn có chút run rẩy: “Hai người làm hòa rồi sao?”

Nam Khuê nở nụ cười xinh đẹp, hào phóng gật đầu: “Tiễn Nam, nói đến chuyện này còn phải cảm ơn anh, lần trước anh bảo tôi giả làm bạn gái anh, Kiến Thành nghe thấy, đặc biệt ghen.”

“Anh ấy giống như một đứa trẻ, vừa thổ lộ tâm ý vừa dỗ dành tôi, người trong lòng tôi yêu vẫn luôn là anh ấy, cho nên chúng tôi thuận nước đẩy thuyền làm hoà với nhau.”

“Cho nên nghiêm khắc mà nói, Tiễn Nam, kỳ thật tôi nên cảm ơn anh mới đúng.”

Nam Khuê thừa nhận có một số yếu tố không đúng sự thật trong lời nói của cô.

Ví dụ, cô và Lục Kiến Thành vẫn chưa thật sự ở bên nhau, ví dụ như quan hệ của họ hòa hoãn cũng không phải vì cái gọi là giả làm bạn gái.

Nhưng chỉ có nói như vậy, mới có thể làm cho anh đau buồn, cũng mới có thể làm cho anh ấy hết hy vọng.

Mặc dù là dùng cách nói lơ đãng, nhưng cô biết, Tiễn Nam vẫn luôn là một người thông minh.

Anh ấy nhất định hiểu ngay ý trong lời nói của cô.

Quả nhiên, ánh sáng trong mắt Chu Tiễn Nam ngay lập tức ảm đạm xuống, nhưng trên mặt vẫn ôn hòa bình tĩnh như trước.

Chu Phượng Kiều thấy thế, lập tức đi về phía trước kéo cánh tay của anh ấy: “Anh, nếu đã như vậy, chúng ta thật sự phải chúc phúc chị Nam Khuê đã tìm được hạnh phúc của mình.”

“Chị Nam Khuê, vậy sau này khi chị kết hôn đừng quên mời chúng em uống rượu mừng nha!”

“Được, chị nhất định nhớ kỹ.” Nam Khuê nở nụ cười khẽ.

“Vậy chị Nam Khuê, chị còn bận công việc, em và anh ấy lên thăm mẹ đây.”

“Được.”

Ngay sau đó, hai anh em rời đi.

Nhìn bóng lưng bọn họ, Nam Khuê tràn ngập thở dài, đồng thời cũng cảm thấy rất áy náy.

Nếu như không phải Kiều Kiều nhắc nhở, có lẽ cô vẫn còn mơ mơ màng màng, cũng chưa từng ý thức được trong tình cảm của Tiễn Nam dành cho cô lại có tình yêu.

Bây giờ đã biết, dứt khoát cắt đứt ngay lập tức.

Nếu không yêu, thì không thể để cho họ có một chút hy vọng nào.

Kiều Kiều nói như vậy, cô cũng cảm thấy như vậy.

“Tiễn Nam, anh là một người bạn rất tốt, đồng thời cũng là người khiến tôi kính nể, người tốt như anh, nhất định có thể tìm một cô gái tốt hơn tôi rất nhiều lần, quan trọng là, cô gái kia nhất định sẽ toàn tâm toàn ý yêu anh, trong lòng cô ấy sẽ không có người khác.”

Xoay người, Nam Khuê nhìn Đông Hoạ: “Chúng ta cũng vào làm việc đi.”

“Ừm.”

Hai người bận rộn xong, Đông Hoạ do dự vài phần mới hỏi ra câu hỏi mà cô ấy muốn hỏi: “Khuê Khuê, vừa rồi hai anh em kia là bạn của cậu à?”

“Ừm, bạn của mình, sao thế?”