Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 780




Chương 780

“Dù sao thì không có cha mẹ nào có quyền lực hơn bọn họ, cơ hội ngàn năm có một như vậy, bọn họ có chết cũng phải nắm lấy.”

“Chị Thanh Liên, chị yên tâm đi, em nhất định sẽ giúp chị, tối hôm đó em nhất định sẽ nghĩ cách cho thuốc này vào ly nước của anh họ. Nhưng chị đi vào bằng cách nào?” Lục Nhu hỏi.

“Ngày giỗ một trăm ngày của lão già kia, nhất định sẽ có rất nhiều người tới đó, ngày hôm đó quản lý của nhà họ Lục nhất định sẽ rất lỏng lẻo, cộng thêm việc bọn họ sẽ không nghĩ tới chị đã có thể đi lại, chị có quang minh chính đại đi vào, cũng không có ai dám ngăn chị cả.”

“Được, anh họ uống nước xong, em sẽ dìu anh ấy đến căn phòng phía tây nghỉ ngơi, chị cứ ở đó đợi.”

“Ừ.” Phương Thanh Liên gật đầu.

Nghĩ đến những gì sẽ xảy ra vào ngày hôm đó, khuôn mặt của Phương Thanh Liên đã lộ ra một đợt xuân sắc.

Được rồi, thật tốt!

Không phải người ông nội đã mất kia không thích cô ta sao, không phải nghĩ trăm phương nghìn kế để chia cắt cô ta và Kiến Thành sao?

Cô ta cứ làm chuyện đó cùng Kiến Thành vào hôm đó đấy, nhất định chọn vào ngày giỗ một trăm ngày của ông.

Cô ta muốn cho ông nhìn thấy rõ, muốn cho ông hối hận, muốn ông chết không nhắm mắt.

Haha…

Nghĩ đến đây, cô ta không nhịn được cười sảng khoái.

Khuôn mặt đầy mưu mô thâm hiểm.

Chẳng bao lâu nữa, ngày đó sẽ đến sớm thôi.

Những ngày tốt đẹp của cô ta cũng sắp đến rồi.

Còn đối với việc mang thai?

Cô ta có rất nhiều cách, căn bản là không đáng lo.

Ngày giỗ một trăm ngày của ông nội diễn ra vào thứ bảy, vì vậy Nam Khuê không cần phải xin nghỉ phép.

Cô tỉnh dậy ngay khi trời vừa hửng sáng, vừa mặc quần áo và giày vào thì nhận được điện thoại của Lục Kiến Thành: “Anh đợi em ở dưới nhà.”

“Được, tôi lập tức xuống ngay.”

Vì là ngày giỗ một trăm ngày nên cả hai đều mặc áo khoác dài màu đen, trước ngực cài một bông hoa trắng.

Cảm xúc của hai người đều rất thâm trầm, ai cũng không chịu chủ động nói gì, cả đoạn đường đều rất im lặng.

Mãi đến khi chuẩn bị xuống xe, Lục Kiến Thành lấy hộp trang sức bên người ra, lấy ra một chiếc vòng tay ngọc bích ở bên trong: “Cha mẹ vẫn chưa biết chuyện chúng ta ly hôn, lần trước em không đeo vòng tay cả hai người họ đã bắt đầu nghi ngờ rồi.”

“Hơn nữa chiếc vòng này là do chính tay ông nội tặng cho em, hôm nay chúng ta cùng nhau đến gặp ông, nên đương nhiên phải đeo.”

Lúc này đây, Nam Khuê cũng rất hợp tác.

Cô nhận lấy, không chút nghĩ ngợi liền đeo vào tay.