Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 752




Chương 752

“Sao lại nôn nghiêm trọng như vậy? Có phải ăn gì không tốt cho bụng không?”Lục Kiến Thành đưa tay đỡ cô ấy, trên mặt tràn đầy đau lòng.

Uống một ngụm nước ấm, Nam Khuê ôn nhu nói: “Không có, là do buổi tối ăn nhiều quá, nôn ra cũng thoải mái hơn rất nhiều.”

“Ba mẹ gắp thức ăn cho em, nếu em ăn không hết thì có thể không ăn mà, không cần phải ăn nữa.”

“Nhưng đây đều là tấm lòng của bọn họ, tôi ngại từ chối, cho nên ăn hết, hơn nữa…”

Nam Khuê dừng lại, nhìn về phía Lục Kiến Thành: “Chuyện chúng ta ly hôn, anh muốn giấu cha mẹ sao? Anh biết không, tôi chỉ cần thấy họ đối xử tốt với tôi, trái tim tôi đầy cảm giác tội lỗi và áy náy.”

“Thật ra tôi cảm thấy, chúng ta nên nói chuyện ly hôn…” cho bọn họ biết.

Mấy chữ cuối cùng còn chưa nói xong, Lục Kiến Thành đã thẳng thừng từ chối: “Bây giờ còn chưa phải lúc, đợi đến lúc thích hợp, đương nhiên anh sẽ nói cho bọn họ biết.”

“Vậy anh cảm thấy khi nào mới là lúc thích hợp?”

Vừa nghe cô lại vội vàng muốn tuyên bố chuyện ly hôn với cha mẹ như vậy, Lục Kiến Thành cảm thấy phiền não.

Trong l0ng nguc lại dâng lên một cơn tức giận lớn.

Cô sốt ruột như vậy sao?

Là để thông báo cho người khác biết cô đã độc thân?

Đưa tay ra, Lục Kiến Thành dùng sức kéo cổ áo, sau đó buông tay Nam Khuê ra, sải bước ra ban công.

Đến ban công, anh thở dốc.

Châm một điếu thuốc, hít mạnh vài hơi, mới làm cho tâm tình của anh bình ổn chút.

May mắn vừa kịp bước ra đây, nếu không anh sợ mình sẽ nhịn không được làm thương tổn cô.

Cười khổ, Lục Kiến Thành dùng sức ấn tim, nơi đó đau quá.

Anh bỗng nhiên cảm thấy ông trời cũng rất công bằng.

Ai bảo trước đây anh làm rất nhiều chuyện tổn thương cô.

Vì vậy, bây giờ anh phải nếm trái đắng của mình.

Thấy anh rời đi, Nam Khuê lấy quần áo đi vào phòng tắm.

Sau khi tắm, cô trở lại giường.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cô cảm giác được Lục Kiến Thành từ ban công trở vào.

Trong phòng chỉ còn lại một chiếc đèn bàn, ánh sáng không phải là quá sáng, nhưng đủ để chiếu sáng con đường dưới chân.

Đột nhiên, một lực nặng nề đè lên, theo đó, là mùi khói thuốc xộc đến.

Nam Khuê lập tức nhắm chặt hai mắt lại, hai tay hai chân lại càng ngoan ngoãn khéo léo đặt ở dưới chăn, cũng không dám nhúc nhích một chút.

Anh…? Sao anh lại ở đây?

Không phải anh ngủ dưới đó sao?

Nam Khuê nín thở, nhưng trọng lượng trên người càng lúc càng nặng nề.