Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 688




Chương 688

Khó trách mấy hôm nay cảm xúc của Nam Khuê không tốt chút nào, dù có chuyện gì cô cũng tranh để làm.

Hóa ra là thất tình.

“Có cần mình đi uống rượu hoặc hát hò với cậu lúc tan làm không, lúc nào mình cũng đi được.” Đông Họa nghĩa khí nói.

“Cảm ơn cậu Họa Họa, mấy hôm nay mình hơi mệt, mình ngủ một giấc là được rồi.”

“Ừm, vậy có chuyện gì cậu nhớ gọi cho mình.”

“Được.”

Tan làm, Nam Khuê vừa ra khỏi phòng thay đồ đã thấy Lục Kiến Thành đứng đối diện.

Anh đi đến tự nhiên nắm lấy tay cô, khóe miệng còn mang ý cười bình tĩnh.

Giống như tất cả mọi việc chưa từng xảy ra.

Giống như tất cả đều là do cô cố tình gây sự.

“Buông tôi ra.” Nam Khuê nhìn anh, giọng nói lạnh như băng.

Lục Kiến Thành không nói chuyện, tay nắm tay cô càng chặt hơn, sau đó đi về phía trước.

Trong bệnh viện có rất nhiều đồng nghiệp, hơn nữa người đến người đi cũng có nhiều, Nam Khuê nhẫn nhịn không nổi giận.

Lúc vào thang máy chỉ có hai người, Nam Khuê không nhịn được nữa: “Lục Kiến Thành, xem như tôi xin anh, anh tránh xa tôi một chút, tôi không muốn yêu, tôi cũng yêu không nổi.”

“Anh buông tha cho tôi đi có được không? Tôi nhận thua, tôi cũng biết mình sai rồi, từ lúc bắt đầu tôi không nên thích anh, cũng không nên gả cho anh.”

“Anh muốn thế nào với Phương Thanh Liên thì thế ấy đi, tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến tôi.”

Lục Kiến Thành nắm chặt hai bả vai cô, đôi mắt đầy tơ máu: “Khuê Khuê, anh đã nói rồi, anh sẽ không buông tay em, không bao giờ.”

“Lục Kiến Thành, anh điên rồi, anh là đồ khốn kiếp, anh thả em ra.”

Nam Khuê mạnh mẽ chống trả nhưng không thể thoát ra được.

Một giây sau, cô bị Lục Kiến Thành bế lên, sau đó nhét lên xe.

Cửa xe bị khóa, dù Nam Khuê có dùng sức đến mức nào cũng không mở được.

Ồn ào đến mệt mỏi, cũng la hét mệt rồi nên Nam Khuê chỉ có thể chấp nhận ngồi bên trong.

Có thể do quá mệt mỏi nên cô dựa vào cửa sổ ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại đã ở trong nhà Lục Kiến Thành.

Nói chính xác hơn thì ở trong căn phòng từng là phòng cưới của hai người.

Ở nơi quen thuộc như thế này, bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy buồn cười.

Cô bị anh ép quay về nơi này.

Không biết đã ngủ bao lâu, khi tỉnh lại trong phòng chỉ lờ mờ tối, bên giường có một chiếc đèn ngủ ánh sáng dịu nhẹ.

Nam Khuê mở cửa, cô muốn ra ngoài, muốn rời khỏi nơi này.

Nhưng mới đi đến phòng khách đã bị mấy người ngăn lại: “Xin lỗi cô Nam Khuê, không có lệnh của tổng giám đốc Lục, cô không thể đi khỏi đây.”