Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 686




Chương 686

“Hòm thuốc.” Nam Khuê mở miệng.

Lâm Tiêu lập tức cung kính đưa tới.

Nam Khuê mở hòm thuốc ra, đầu tiên là cầm máu cho anh sau đó cho anh uống thuốc.

Sau đó cô gọi y tá đến để hòa tan lọ thuốc và tiếp tục truyền nước.

Cho đến lúc này Lục Kiến Thành mới nằm yên trên giường.

Nhưng mà anh vẫn không dám nhắm mắt lại, anh sợ mình vừa nhắm mắt lại, Nam Khuê đã rời đi.

Trong suốt quá trình, Nam Khuê không nói một lời nào, chỉ im lặng làm.

Sau khi làm xong hết, cô mới ngồi lên ghế ở bên cạnh.

Đúng lúc này, bụng của Nam Khuê bỗng phát ra tiếng kêu, cô lập tức đưa tay sờ nhẹ vào bụng mình.

Hôm nay cô mới chỉ ăn một cái bánh cuộn và một thanh lương khô, bây giờ ngực và lưng cô đã dán vào nhau rồi.

Lục Kiến Thành nhìn về phía Lâm Tiêu, nháy nháy mắt.

Một lúc sau, bữa tối ngon lành đã được đưa đến.

Nam Khuê hơi ngạc nhiên và ngẩng đầu lên nhìn Lục Kiến Thành, nhưng cô vẫn không nói gì.

“Một ngày rồi anh không ăn cơm, hơi đói bụng, em ăn cùng anh một chút đi.” Lục Kiến Thành nói.

Anh biết rằng nếu anh nói là chuẩn bị cho cô, cô có thể sẽ lập tức từ chối.

Bây giờ anh không cần cô phải hiểu ý tốt của anh.

Chỉ cần cô không đói là anh đã mãn nguyện rồi.

Ăn cơm xong, Nam Khuê thấy bụng đã thoải mái hơn rất nhiều.

Ngồi vào ghế, cô tựa đầu xuống và nhanh chóng ngủ mất.

Lục Kiến Thành vẫy vẫy tay, Lâm Tiêu hiểu ý, cho tất cả mọi người trong phòng đi ra ngoài hết.

Sau khi mọi người rời đi, Lục Kiến Thành lập tức đi xuống.

Khom lưng xuống, anh không chút suy nghĩ lập tức ôm Nam Khuê lên giường, sau đó đắp chăn đàng hoàng cho cô, còn mình thì ngồi trên ghế ngủ.

Thấy cô ngủ ngon, Lục Kiến Thành mới tham lam nhìn cô.

“Anh xin lỗi, Khuê Khuê, là anh làm em đau lòng.”

“Anh biết, nếu cứ cưỡng ép em bên cạnh như vậy thì em sẽ tức giận, sẽ không vui, nhưng anh không còn cách nào nữa.”

“Anh chỉ biết anh không thể buông tay em, nếu hận có thể giữ em lại bên cạnh anh, vậy thì em cứ hận đi, chỉ cần có thể nhìn thấy em là được.”

Cả đêm, tay Lục Kiến Thành vẫn luôn nắm chặt tay Nam Khuê.

Sáng sớm, khi đồng hồ báo thức reo, Nam Khuê lập tức bừng tỉnh.

Cô mở mắt ra, phát hiện mình đang ngủ trên giường thì lập tức sợ ngây người.

Nhìn quanh một vòng thấy phòng trống trơn, không hề nhìn thấy Lục Kiến Thành đâu.

Cô bước xuống giường, vội vàng tìm một vòng.

Nhưng vẫn không thấy.

“Lục Kiến Thành …” Cô có chút lo lắng, vừa chạy ra ngoài vừa gọi.

Đột nhiên, cô va chạm với người đang đi tới, đặc biệt là đầu cô đập vào bả vai của người đó, rất đau.