Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 685




Chương 685

Nhưng mà vừa sốt cao một ngày một đêm, hơn nữa cả ngày chưa ăn gì nên Lục Kiến Thành không kịp phòng bị, cả người lập tức ngã trên mặt đất.

Tổng giám đốc Lục luôn cao cao tại thượng, quý phái và lịch lãm, có khi nào lại chật vật như bây giờ.

Nghe thấy tiếng động, chân Nam Khuê lập tức dừng lại.

“Khuê Khuê, đừng đi.”

“Em thực sự định bỏ mặc anh sao? Thật sự không còn một chút tình cảm nào với anh sao?”

Giọng của Lục Kiến Thành vang lên từ phía sau.

Nam Khuê ngẩng đầu lên, nước mắt chảy dài trên mặt.

Sao có thể không còn chút tình cảm nào được chứ?

Nếu tình cảm có thể tự thu hồi lại thì tốt biết mấy, nhưng mà đáng tiếc là không thể.

“Tổng giám đốc Lục, để tôi đỡ anh dậy.” Lúc này, Lâm Tiêu bước tới.

Lục Kiến Thành lạnh giọng đẩy cậu ấy ra: “Tránh ra, tôi không cần cậu.”

“Nhưng tổng giám đốc Lục, anh vừa tự rút kim tiêm ra, bây giờ trên tay đều là máu, nếu cứ như vậy sẽ rất nguy hiểm.”

Nam Khuê thừa nhận rằng những lời của Lâm Tiêu đã thành công lay động trái tim cô.

Sao anh lại tự hành hạ mình như vậy?

Dùng sức chớp chớp mắt, sau đó Nam Khuê xoay người lại.

Mặc dù cô biết rằng bộ dạng hiện tại của anh có thể sẽ hơi tệ, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, cô vẫn cảm thấy kinh ngạc và có chút khó chịu.

“Anh sao rồi?”

Cô đỏ mắt, đi qua ngồi xổm bên người anh.

Lục Kiến Thành hoàn toàn không quan tâm đến vết thương của mình, nắm chặt lấy tay Nam Khuê: “Em vẫn muốn đi sao?”

Trái tim của Nam Khuê như bị chặn lại, một lúc lâu sau vẫn không nói lên lời.

Thấy cô không nói gì, Lục Kiến Thành càng nóng nảy: “Nếu em vẫn khăng khăng muốn đi thì bệnh của anh thế nào cũng không liên quan đến em.”

Thấy anh hoàn toàn không coi trọng cơ thể của mình, Nam Khuê lập tức tức giận.

“Lục Kiến Thành, đây là cơ thể của anh, không phải của tôi.”

“Nếu anh không tự yêu quý cơ thể anh thì tôi cũng không còn cách nào nữa.”

“Cho dù tôi có ở lại, thái độ này của anh cũng sẽ làm anh cạn máu mà chết.”

Lục Kiến Thành lại không hề khó chịu, anh hiểu ý Nam Khuê muốn nói, lập tức duỗi tay nắm lấy tay cô, vui mừng khôn xiết nói: “Khuê Khuê, vậy ý của em là em không đi nữa đúng không? Em đồng ý ở lại cùng anh đúng không?”

“Vậy anh còn chữa bệnh không?”

“Chữa.” Lục Kiến Thành gật đầu lia lịa: “Anh đương nhiên sẽ chữa, anh nghe em, em bảo anh làm gì anh cũng làm hết.”