Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 657




Chương 657

“Đến lúc đó, tôi sẽ xinh đẹp đứng bên cạnh anh ấy, đủ để xứng đôi với anh ấy, tôi không còn là một người què nữa, cũng sẽ được lấy lại tình yêu của anh ấy dành cho tôi. Nam Khuê, nói cho cùng, từ đầu đến cuối cô chỉ là thế thân của tôi mà thôi.”

“Cô có nghĩ anh ấy thực sự yêu cô sao? Một người đàn ông nếu yêu một người phụ nữ, sẽ không còn dây dưa không rõ ràng với những người phụ nữ khác nữa, và Kiến Thành không có cách nào để quên tôi.”

“Nam Khuê, tám giờ tối mai, anh ấy nhất định sẽ tới gặp tôi, không tin cô có thể đi theo anh ấy xem đến cùng có phải như lời tôi nói không.”

Nói xong, Phương Thanh Liên cúp điện thoại.

Nam Khuê toàn thân mềm nhũn, ngay cả sức lực cầm điện thoại mà cô cũng không có.

Cô đau.

Đau quá.

Uổng công cô cho rằng người phụ nữ kia là người khác, thì ra là Phương Thanh Liên.

Vậy mà từ đầu đến cuối đều là Phương Thanh Liên, Lục Kiến Thành, như vậy xem ra, tình yêu của anh dành cho cô ta thật đúng là tình thâm.

Vậy cô thì sao?

Cô đối với anh, rốt cuộc là gì?

Nằm co ro trong chăn, cả người Nam Khuê đều run rẩy, cô rất lạnh.

Cơn lạnh len lỏi khắp lòng bàn chân

Nằm trên giường, cô ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ.

Cuối cùng, cô không thể nhớ là mấy giờ.

Trước khi về nhà, Lục Kiến Thành gọi điện thoại cho Nam Khuê, nhưng điện thoại của cô ở trong phòng khách, hơn nữa đã hết pin tắt máy.

Đến nhà, Lục Kiến Thành lại bấm chuông cửa, vẫn không có ai nghe.

Trong lòng anh có một dự cảm không tốt, không có chờ tiếp, trực tiếp mở cửa đi vào.

Thật bất ngờ, trong phòng khách tối tăm.

“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành nâng cao giọng điệu, nhưng không có ai trả lời.

Cho đến vào trong phòng ngủ, anh mới nhìn thấy Nam Khuê đang nằm trên giường.

Cô ngủ ở trên giường, cả người trông rất suy yếu, mắt nhắm lại, cả người mê man.

Lục Kiến lập tức sờ sờ đầu cô, đồng thời khẽ gọi: “Khuê Khuê, Khuê Khuê…”

Nam Khuê không muốn trả lời anh.

Cô cố gắng mở mắt ra, nhìn anh, lại lặng lẽ nhắm mắt lại.

Chỉ liếc mắt một cái, ngực cô lại bắt đầu đau lên.

“Có phải bị cảm lạnh không? Còn chỗ nào không thoải mái, nói cho anh biết.” Anh hỏi.

Nam Khuê lắc đầu: “Không, chỉ muốn ngủ.”

“Được, vậy em ngủ trước đi.”

Lục Kiến Thành đắp chăn cho cô rồi đi ra ngoài. Đại khái sau vài phút, anh lại đi vào, ôm lấy Nam Khuê, nhẹ nhàng đặt nhiệt kế vào người cô.