Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 630




Chương 630

Quý Dạ Bạch nhếch môi cười, lại khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt thường ngày: “Cô nói có lí.”

Nam Khuê: “…”

Sao bây giờ cô lại có cảm giác như tự bê đá đập vào chân mình quá vậy?

Sau khi giải quyết ân oán với Quý Dạ Bạch, tâm trạng khi trở về nhà của Nam Khuê vô cùng vui vẻ.

Điều càng khiến cô vui vẻ hơn đó là trước khi đi ngủ, cô nhận được tin nhắn của Lục Kiến Thành.

Anh nói hai ngày nữa sẽ về.

“Được, vậy em chờ anh về, moa moa!”

Gửi tin nhắn xong, Nam Khuê hài lòng ngủ thiếp đi trên giường.

Ở bên kia bán cầu, Lục Kiến Thành đang thương lượng với Phương Thanh Liên.

“Kiến Thành, thật xin lỗi, em không thể đồng ý với anh được.”

Nghe Phương Thanh Liên nói, Lục Kiến Thành nhíu chặt mày.

Anh vốn cho rẳng đây là một tin tức vô cùng tốt, giáo sư Trương đã nói chân của cô ta có khả năng chữa được, 50% có thể đứng lên.

Đây rõ ràng là một tin tức vô cùng tốt, lúc anh biết đã rất vui.

Nhưng anh không ngờ rằng Thanh Liên lại từ chối, chuyện này hoàn toàn ngoài dự liệu của anh.

“Thanh Liên, vì sao? 50% chữa khỏi, mặc dù không phải 100% nhưng tỉ lệ này đã rất tốt rồi, anh cảm thấy chúng ta nên thử một lần.”

Phương Thanh Liên bình tĩnh nhìn anh: “Kiến Thành, vì sao anh nhất định phải bắt em thực hiện cuộc giải phẫu này vậy?”

“Em đã nói em đã làm rất nhiều giải phẫu, em cũng đã thất vọng rất nhiều lần. 50% cũng không phải 100%, có bác sĩ từng nói với em tỉ lệ thành công là 100%, nhưng cuối cùng thì sao? Phẫu thuật thất bại, em không thể đứng lên được, anh quên rồi sao?”

“Kiến Thành, em biết anh muốn tốt cho em, nhưng em thật sự không thể chịu thêm một lần thất bại nào nữa, hi vọng rồi lại thất vọng thì em tình nguyện chưa từng hi vọng.”

“Thanh Liên…” Lục Kiến Thành giữ vai cô ta, cố gắng thuyết phục: “Em không thể nghĩ như vậy được, lần phẫu thuật đó thất bại vì trong quá trình bác sĩ phẫu thuật đã xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.”

“Vậy anh có thể đảm bảo lần phẫu thuật này sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn không?”

“Thanh Liên, tình huống lần đó đặc biệt, thật ra em cũng biết là do bác sĩ đột nhiên bị bệnh, lần này anh đảm bảo với em sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào.”

Phương Thanh Liên nghe xong thì cười lạnh.

Cô ta đột nhiên đẩy Lục Kiến Thành ra.

Sau đó hét to: “Ngoài ý muốn? Thật hay cho câu ngoài ý muốn này, lúc đó em có tội lỗi gì sao, nếu như không phải vì bác sĩ đó thì chân em đã không què, em cũng sẽ không phải ngồi xe lăn.”

“Lục Kiến Thành, anh đừng cho rằng em không biết anh đang nghĩ gì, anh tốn công sức thuyết phục em làm phẫu thuật như vậy không phải vì muốn bản thân không phải áy náy nữa sao?”

“Anh cảm thấy chỉ cần chân em khỏi rồi thì anh sẽ không còn nợ em gì nữa, vậy thì anh sẽ có thể ân ái hạnh phúc với Nam Khuê, không phải sao?”

“Thanh Liên, anh thừa nhận, nếu như chân của em khỏi thì sự áy náy của anh đối với em sẽ giảm đi rất nhiều.”