Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 610




 

Chương 610

“Ừ!” Chu Tiễn Nam gật đầu.

Sau hai giây im lặng, anh tiếp tục nói: “Cậu đi đón cô ấy qua đây.”

“À, đội trưởng Chu, đồn cảnh sát của chúng ta rất dễ tìm, anh còn sợ cô Nam Khuê không tìm thấy sao?”

Phương Hằng vừa nói xong liền nhìn thấy đôi mắt thâm thúy của đội trưởng Chu đang nhìn mình, lập tức đổi lời: “Vâng, tôi lập tức đi đón cô Nam Khuê.”

Phương Hằng vừa lên xe, lập tức gọi điện thoại qua cho Nam Khuê: “Cô Nam Khuê, cô cứ ở yên ở bệnh viện, tôi đến đón cô.”

“Được.”

Vì bọn họ vừa rời khỏi bệnh viện không lâu, nên Phương Hằng rất nhanh đã đón được Nam Khuê.

Nam Khuê vừa mới lên xe, Phương Hằng đã nhận được một cuộc gọi.

“Đội trưởng Chu được người nhà đón về rồi, cậu đưa cô Nam Khuê đến nhà đội trưởng Chu đi.” Bên kia nói

“Được, tôi biết rồi.”

Nam Khuê có chút mệt mỏi vì phải chăm sóc Lục Kiến Thành trong hai ngày qua, nên không lâu sau khi lên xe cô đã ngủ thiếp đi.

Khi mở mắt ra lần nữa, nhìn con đường núi quanh co trước mặt, cảm thấy có chút gì đó lạ lạ.

Tuy rằng thấy kỳ lạ nhưng cô vẫn không hỏi gì.

Sau vài phút, Nam Khuê càng ngày càng cảm thấy không đúng: “Phương Hằng, đây có phải là đường đến đồn cảnh sát không? Sao hình như không giống tôi nhớ lắm?”

Phương Hằng nghe vậy lập tức vỗ trán, ảo não nói: “À, Cô Nam Khuê, thấy cô ngủ rồi nên tôi cũng quên nói cho cô, đội trưởng Chu được người nhà đón về rồi, nếu cô muốn thăm anh ấy thì phải đến nhà anh ấy.”

Nhà anh ấy?

Nam Khuê vừa nghe, lập tức cảm thấy cô tự tiện đến nhà người khác thế này là không hợp lễ nghi.

Vừa định nói gì đó, Phương Hằng đã dừng xe lại: “Cô Nam Khuê, đến nơi rồi.”

Cậu ấy bước xuống xe, đi vòng qua bên kia và mở cửa xe cho Nam Khuê.

Nam Khuê bước xuống xe, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cô vô cùng kinh ngạc.

Trước mắt cô là một biệt thự cao cấp, một dinh thự.

Chỉ có điều, nó không phải kiểu biệt thự lộng lẫy, khắp nơi đều tỏa ra mùi giàu có.

Ngược lại, nó rất đơn giản và gần gũi.

Toàn bộ dinh thự mang đậm phong cách sơn thủy nhân gian, vô cùng ý nhị.

Nhưng mà đến tận nhà anh ấy để thăm anh ấy, Nam Khuê cứ cảm thấy có chút không ổn.

Nhưng Phương Hằng đã giúp cô cầm đồ trên tay, nhiệt tình gọi cô vào: “Cô Nam Khuê, đội trưởng Chu của chúng tôi ở bên trong, để tôi đưa cô vào.”

“À…Được.”

Lúc này cô cũng đã đi đến cửa nhà người ta rồi, nếu không vào còn kỳ lạ hơn.

Vừa đến đại sảnh, Nam Khuê đã ngơ cả người.

Trong phòng khách có mấy người phụ nữa đang ngồi đó, thấy Nam Khuê đi vào, tất cả đều đưa mắt nhìn cô.