Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 608




Chương 608

Lục Kiến Thành yên lặng lắng nghe, lồng ngực cũng truyền đến sự cảm động.

Bây giờ anh không muốn nói chuyện, chỉ muốn yên tĩnh nghe Khuê Khuê nói.

“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không phải là ngày em mang chiếc vòng ngọc đến nhà họ Lục tìm ông nội, mà đó là vào năm lớp 10, trong đợt quân sự, em bị ngất xỉu, là anh đã bế em đến phòng y tế.”

“Em còn nhớ rõ, lúc đó anh như ánh sao cực kỳ chói sáng trong mắt em, trái tim em đã ngay lập tức rung động, từ đó về sau, trong mắt em không thể chứa được người đàn ông nào nữa, nhưng mà…”

Đôi mắt Nam Khuê dần trở nên cô đơn: “Sau khi em hồi phục, có một lần em đã thử bước đến chào hỏi anh, nhưng anh đã quên hết, không nhớ em là ai nữa.”

“Xin lỗi em, Khuê Khuê.” Lục Kiến Thành đau lòng ôm cô.

Dù chuyện đó đã lâu như vậy, nhưng anh dường như có thể cảm nhận được sự khó chịu của cô lúc đó qua đôi mắt của cô.

Lúc vừa mới biết sơ qua mọi chuyện, anh đã rất vui, hưng phấn và kích động.

Nhưng mà bây giờ anh lại càng đau lòng và hối hận hơn.

Đau lòng cho tình cảm sâu đậm của cô dành cho anh mà lúc đó không hề được đáp lại.

Hối hận tại sao đến bây giờ anh mới biết.

Khuê Khuê nói không sai, anh thật sự rất ngốc.

Ký ức của anh nhanh chóng trở lại đêm mà họ ly hôn.

Khi đó, cô đứng ở sân thể dục của trường cấp 3, bình tĩnh tự thuật lại.

Cô nói: “Anh có biết không? Anh ấy giống như một ngôi sao sang lung linh, không cẩn thận đánh rơi trong lòng tôi, tỏa ra ánh sáng rạng rỡ lóa mắt, chỉ có điều… anh ấy lúc đó hoàn toàn không nhớ đến tôi.”

Cô nói: “Sau khi biết thành tích học tập của anh ấy rất xuất sắc, tôi càng học chăm chỉ hơn, tôi liều mạng học, điên cuồng học, chỉ muốn một ngày nào đó mình cũng giỏi như anh ấy, học cùng trường đại học với anh ấy, như vậy tôi sẽ vẫn được nhìn thấy anh ấy.”

Cô nói: “Ngay cả khi anh ấy không quen biết tôi, tôi vẫn cảm thấy rất vui, tôi chẳng cần gì nhiều, yêu cầu của tôi rất đơn giản, chỉ cần được nhìn anh ấy tôi cũng thỏa mãn rồi.”

Cho tới bây giờ anh mới biết người cô nói ngày đó không phải ai khác mà chính là anh.

Cô thậm chí còn từng hỏi anh: “Lục Kiến Thành, anh có muốn biết người đó là ai không?”

Nhưng mà anh đã kịch liệt từ chối.

Anh nói anh không muốn biết.

Giờ anh mới biết khi đó anh đã ngốc như thế nào, rốt cuộc bỏ lỡ bao nhiêu thời gian của hai người.

“Khuê Khuê …” Lục Kiến Thành lại ôm lấy Nam Khuê, cổ họng anh nghẹn lại, đôi tay cũng run lên.

Anh muốn mở miệng, muốn nói chuyện, nhưng đột nhiên phát hiện anh mở miệng, nhưng lại không nói được lời nào.

Cuối cùng, anh chỉ có thể ôm cô.

Gắt gao, dùng sức ôm cô thật chặt.

Rất lâu sau, anh mới nói vào tai cô một câu: “Khuê Khuê, sau này, anh nhất định sẽ yêu em gấp bội.”

“Anh sẽ bù đắp tất cả những năm tháng thanh xuân khi em yêu anh, có được không?”

“Được.” Nam Khuê gật đầu, cũng không nhịn được nữa mà bật khóc.