Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 533




Chương 533

Nam Khuê vừa thay quần áo xong, chuẩn bị tan làm thì nhận được cuộc điện thoại.

“Khuê Khuê…”

Lục Kiến Thành nhẹ nhàng gọi, dịu dàng đến mức không bình thường.

Nam Khuê chớp chớp mắt, cô thừa nhận, lúc nghe thấy anh gọi như vậy, cổ họng cô đã nghẹn lại.

Cô nhớ, nhớ rất nhiều.

Cô ước gì có thể ngay lập tức chạy như bay đến bên cạnh anh, ôm lấy anh thật chặt, cuộn mình trong lòng anh.

Cô cũng ước rằng mình có thể ở trong lòng anh mà gọi tên anh cả ngàn cả vạn lần.

Nhưng mà, cô không muốn khiến anh lo lắng!

Vì vậy, cô phải cố gắng chịu đựng.

Nhìn đồng hồ, Nam Khuê cười nhẹ, làm bộ như không có gì xảy ra mà hỏi: “Sao anh lại gọi video cho em vào lúc này, chỗ anh chắc là đêm khuya rồi, anh làm việc mệt như thế, phải nghỉ ngơi cho tốt chứ.”

Nghe được những lời này, trong lòng Lục Kiến Thành cảm thấy rất đau buồn.

Nhất là khi nhìn thấy nụ cười gượng gạo của cô, Lục Kiến Thành càng cảm thấy khó chịu.

Khuê Khuê của anh đã phải chịu rất nhiều ấm ức, chịu nhiều khổ cực như thế, nhưng lại chẳng nói với anh một lời, ngược lại từng câu từng chữ đều là lo lắng cho anh, quan tâm anh.

Không thể chịu đựng được nữa, Lục Kiến Thành đau lòng nói: “Đồ ngốc, xảy ra chuyện lớn như thế, sao em không nói cho anh?”

Nam Khuê nghe xong thì sững sờ một lúc, sau khi phản ứng lại, cô mới nhẹ giọng hỏi một câu: “Anh biết hết rồi sao?”

Lời vừa dứt, nước mắt lập tức rơi xuống như mưa.

Cô mím chặt môi, cố gắng không phát ra tiếng khóc, nước mắt chảy dài trên má.

Từ từ lăn xuống miệng, những giọt nước mắt vừa mặn vừa chát.

“Khuê Khuê, đừng khóc!”

“Là lỗi của anh, anh đã không bảo vệ tốt cho em.”

Nhìn thấy cô khóc, Lục Kiến Thành vô cùng đau lòng.

Nhất là khi cô tuyệt vọng kìm nén để không khóc, càng nhìn anh càng cảm thấy đau lòng.

Nhưng bây giờ ngoài việc an ủi mấy câu, anh căn bản không thể cho cô dù chỉ là một cái ôm!

Càng nghĩ, Lục Kiến Thành càng tự trách mình.

Lông mày của anh đã nhíu lại rất sâu, giống như những khe rãnh.

Nam Khuê đang khóc, mà anh chỉ có thể lặng lẽ ở một bên nhìn.

Từng giọt nước mắt như rơi vào trái tim anh, từng giọt tí tách như thiêu đốt tâm can anh.

Một lúc sau, Nam Khuê ngẩng đầu lên, lau mặt mình.

Nghĩ đến điều gì đó, cô nhỏ giọng hỏi: “Có phải bộ dạng của em bây giờ rất xấu không?”

“Không đâu.” Lục Kiến Thành lắc đầu, cười an ủi: “Khuê Khuê của anh lúc nào cũng là người đẹp nhất.”

“Thật không?” Nghe anh nói điều này, Nam Khuê cảm thấy được an ủi một chút, từ khóc thành cười hạnh phúc nói: “Anh không lừa em đó chứ?”